- Ông lão ngươi cũng uy phong nhỉ. Không biết lúc đối mặt với người của La Thiên Thánh Địa có còn uy phong như vậy không?
Dạ Huyền lắc đầu bật cười nói.
- Ngươi cho rằng ngồi lên vị trí đại để tử là có thể lớn lối như thế sao? Có tin một câu nói của lão phủ đã đủ để đuổi ngươi ra khỏi Hoàng Cực Tiên Tông không?
Quách Viễn Thành lạnh lùng nói.
- Ồ? Ta lại muốn xem xem bản lĩnh của ngươi đấy!
Dạ Huyền cười như không cười nhìn Quách Viễn Thành.
Quách Viễn Thành thấy Dạ Huyền lớn lối như thế, giận không có chỗ phát tiết, lạnh lùng nói.
- Giang Tĩnh, lập tức phế bỏ vị trí đại đệ tử của tên này, trục xuất khỏi Hoàng Cực Tiên Tông! Hơn nữa đi nói với bên La Thiên Thánh Địa một tiếng, bảo bọn họ tới tìm tên này mà tính sổ, đừng tìm tới Hoàng Cực Tiên Tông ta!
Lời Quách Viễn Thành vừa nói ra khiến sắc mặt mọi người trong đại điện đều thay đổi. Quách Viễn Thành thấy Giang Tĩnh không có động tĩnh gì thì cau mày trầm giọng nói.
- Thế nào, ngươi định chống lại mệnh lệnh của lão phu sao?
Phải biết vị trí của thái thượng trưởng lão ở tông môn còn cao hơn vị trí tông chủ. Cho dù Giang Tĩnh vừa là trưởng lão và tông chủ phu nhân nhưng đối mặt với Quách Viễn Thành vẫn phải cúi đầu.
- Thái thượng trưởng lão, Dạ Huyền là công thần của ta. Tuy nói hắn đã giết Triệu Ngọc Long nhưng hắn đã giúp Hoàng Cực Tiên Tông ngăn Trấn Thiên Cổ Môn lại.
Quách Viễn Thành híp mắt nhàn nhạt nói.
- Công lao chẳng đáng là bao, hơn nữa người này kiêu ngạo, có thể nói là vô pháp. Không biết sau này sẽ gây ra bao nhiêu phiền toái cho tông môn ta, nhất địch phải trục xuất hắn khỏi tông môn! Nếu các ngươi không ra tay thì đích thân lão phu sẽ làm!
Quách Viễn Thành hừ lạnh nói.
Tròng mắt Dạ Huyền hơi híp lại, trong con ngươi lộ ra tia lạnh lẽo, chậm rãi nói.
- Lão già này đừng có mà không biết nể mặt, lúc Hoàng Cực Tiên Tông nguy nan ngươi ở đâu? Bây giờ lại chạy về để hô to hét lớn làm cái gì? Có tin ta chém chết ngươi không?
Kẻ khác có thể sợ thái thượng trưởng lão này, nhưng Dạ Huyền là ai chứ? Đường đường là Bất Tử Dạ Đế còn sợ một thái thượng trưởng lão cỏn con sao?
- Thấy không, đại để tử mà các ngươi chọn có đức hạnh thế nào? Đến điều cơ bản nhất là tôn sư trọng đạo còn không biết thì là đại đệ tử cái rắm gì?
Quách Viễn Thành chỉ vào Dạ Huyền, nổi giận mắng Giang Tĩnh và đám người Khâu Văn Hãn.
Mọi người đều im lặng không nói gì. Trên thực tế thì lời của Dạ Huyền mới là chính xác.
Dạ Huyền lại cười rộ lên, nhàn nhạt nói.
- Như vậy xin hỏi, ngươi là thầy ta à? Hay là đạo của ta?
- Thằng nhãi ranh, chán sống rồi à!
Quách Viễn Thành giận không kiềm chế được. Một khí tức kinh khủng bộc phát lên, uy chấn toàn bộ đại điện Hoàng Cực! Chỉ một thoáng sắc mặt mọi người đều trắng bệch. Về mặt thực lực thì quả nhiên Quách Viễn Thành không hổ là thái thượng trưởng lão, vô cùng bất phàm.
- Nói không lại thì muốn xuất thủ sao? Không hổ là thái thượng trưởng lão nhỉ!
Dạ Huyền nhếch miệng cười châm chọc.
Lời vừa nói ra thì Quách Viễn Thành thu hồi khí tức lại, nheo mắt kinh ngạc. Dạ Huyền này trầm tĩnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.
- Lão phu thừa nhận ngươi có chính kiến. Nhưng tuyệt đối không thể chém đầu người La Thiên Thánh Địa, hiểu chưa.
Quách Viễn Thành nhàn nhạt nói.
Quách Viễn Thành bất thình lình thay đổi giọng điệu khiến đám người Giang Tĩnh ngẩn ra. Thái thượng trưởng lão này rốt cuộc là muốn làm gì? Nhưng nghe đến câu hắn vẫn không muốn chém đầu kẻ địch, trong lòng đều thầm than khổ.
Đến mức này là có thể nhận ra phía La Thiên Thánh Địa không muốn giao mỏ linh thạch và đan điền. Nếu bọn hắn không chém đầu những người kia thì Hoàng Cực Tiên Tông sẽ trở thành trò cười. Liệt Thiên Thượng Quốc không đồng ý thì cũng thôi đi, thái thượng trưởng lão này lại trở về cũng muốn ngăn cản.
- Ngươi nói không chém đầu thì phải không chém sao? Những người đó cũng không phải do người bắt.
Dạ Huyền nhàn nhạt nói.
Quách Viễn Thành nhíu mày nhìn chằm chằm Dạ Huyền, trầm giọng nói.
- Tiểu tử, lão phu thấy ngươi cũng có chút dũng khí nên không muốn động vào ngươi, nhưng nếu ngươi cứ tiếp tục càn rỡ như vậy đừng trách lão phu không nể mặt.
- Ta nói rồi, giờ ngọ canh ba lập tức chém đầu.
Dạ Huyền nói từng câu từng chữ, không hề nhượng bộ.
- Ngươi thật sự muốn ép lão phu trục xuất ngươi ra khỏi tông môn?
- Bằng ngươi mà cũng có tư cách sao?
Dạ Huyền nói.
- Ồ?
Quách Viễn Thành chậm rãi đứng dậy. Một uy thế kinh khủng bộc phát khiến tất cả mọi người tê hết da đầu. Quách Viễn Thành giống như một con rồng ngủ say đột nhiên tỉnh lại, một chút khí tức cũng đủ đánh sập một ngọn núi! Vừa rồi hắn còn chưa thực sự bộc phát hết uy lực, lần này hắn đã thật sự tức giận!
Ầm!
Nhưng mà lúc này, một thần niệm mạnh mẽ đột nhiên giáng xuống, uy thế kinh khủng của Quách Viễn Thành gần như bị càn quét trong nháy mắt! Ngay sau đó trong đại điện xuất hiện một bóng ảo ảnh. Cái bóng mơ kia nhìn không rõ, vô cùng mơ hồ.
Nhưng ngay nháy mắt nhìn thấy ảo ảnh nà, mọi người trong đại điện đều cả kinh, vội nói.
- Bái kiến lão tổ!
Người đến chính là một trong tam đại lão tổ của Hoàng Cực Tiên Tông!
- Tham kiến lão tổ!
Quách Viễn Thành cũng kinh ngạc, lập tức quỳ xuống.
Chỉ có Dạ Huyền là vẫn đứng im ở đó, ánh mắt vô cùng yên tĩnh dường như chưa thấy lão tổ kia giá lâm.
Nhìn thấy một màn này cái ảo ảnh kia cũng nhịn không được mà lắc đầu bật cười, nhưng chốc lát lại nghiêm túc nhìn về phía Quách Viễn Thành, chậm rãi nói.
- Dạ Huyền là người mà tổ sư gia chọn, vị trí đại đệ tử của hắn là do ta thân phong, nếu ngươi có ý kiến thì tìm ta nói chuyện, không được làm khó Dạ Huyền. Còn nữa, La Thiên Thánh Địa muốn tông môn ta sụp đổ, cuối cùng vẫn là do Dạ Huyền ngăn cản được cơn sóng dữ này. Lần này vẫn cứ như Dạ Huyền nói mà làm, giờ ngọ canh ba, trực tiếp chém đầu. Hiều chưa?
Nói xong thì đám người Giang Tĩnh vô cùng vui mừng, mà Quách Viễn Thành lại thay đổi sắc mặt, hắn vội nói.
- Lão tổ, không thể được…
- Ta nói rồi, giờ ngọ canh ba, trực tiếp chém đầu!
Lão tổ trực tiếp cắt lười Quách Viễn Thành.
Sắc mặt Quách Viễn Thành vô cùng khó coi, mặc dù không muốn cũng chỉ có thể cúi đầu.
- Tuân mệnh lão tổ.
Trong lòng hắn bây giờ đã vô cùng không thích Dạ Huyền. Cái gì mà người do tổ sư gia chọn, toàn là chó má! Nếu như tổ sư gia của Hoàng Cực Tiên Tông có linh thì tông môn đã không đi tới mức này! Quách Viễn Thành thầm oán nhưng lại không dám nói ra.
Lão tổ nói xong thì biến mất trong đại điện. Lão tổ biến mất thì hồn niệm mạnh mẽ kia cũng tán đi, tất cả mọi người chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, thở phào một hơi. Lão tổ xuất hiện cuối cùng cũng giải quyết được chuyện này.
- Ngươi còn ý kiến gì không?
Dạ Huyền liếc nhìn Quách Viễn Thành một cái, cười nói.
Sắc mặt Quách Viễn Thành trầm xuống hừ lạnh.
- Đừng tưởng có lão tổ chống lưng thì ngươi muốn làm gì là làm. Chờ xem, lão phu muốn xem xem sau khi ngươi chém đầu người của La Thiên Thánh Địa sẽ có kết cục thế nào.
Sau đó Quách Viễn Thành phất tay áo bỏ đi. Xem ra nội tâm hắn đã nảy sinh sát ý, nhưng vì lão tổ đứng ra nên hắn không dám động thủ.
Quách Viễn Thành rời khỏi Dạ Huyền cũng nói.
- Có lão tổ chống lưng? Nếu như lão đầu kia không xuất hiện thì ngươi cũng chỉ có thể bỏ mình tại đây thôi.
Lời này khiến mọi người đều kinh sợ. Nhưng bọn hắn biết Dạ Huyền nắm trong tay sức mạnh thần bí của tổ miếu, giết chết đại hộ pháp Viên Trảm Không của La Thiên Thánh Địa cũng vô cùng đơn giản. Còn có thái thượng trưởng lão Lãnh Như Phong cũng bị một chưởng đập chết. Thực lực của Quách Viễn Thành cũng không khác Lãnh Như Phong là bao nhiêu. Nếu thật sự chọc vào Dạ Huyền, ai thiệt thòi còn chưa biết.
Nhưng mà Quách Viễn Thành vẫn cứ nghĩ Dạ Huyền có chỗ dựa là lão tổ nên mới dám như thế. Nào ngờ nếu không phải lão tổ hiện thân chỉ sợ Dạ Huyền đã một chưởng đập chết hắn.
- Dạ Huyền, cho dù thế nào thì Quách Viễn Thành vẫn là thái thượng trưởng lão của Hoàng Cực Tiên Tông ta, tuy không đồng ý kiến nhưng chung quy vẫn là người một nhà, ngươi không được ra tay với hắn.
Giang Tĩnh nói với Dạ Huyền.
Dạ Huyền khẽ vuốt cằm nói.
- Yên tâm, nếu thật sự là người của mình thì ta sẽ không xuất thủ. Nhưng nếu hắn nảy sinh ý định phản loạn đừng trách ta không thủ hạ lưu tình. Đi chuẩn bị đi, lần này chắc sẽ có không ít tông môn đến đây xem lễ, đừng để bọn chúng xem nhẹ Hoàng Cực Tiên Tông ta.
Dạ Huyền phất tay nói, sau đó rời đi. Chu Ấu Vi đi theo ngay sau hắn.
Mà những người còn lại ở trong điện chỉ biết nhìn nhau ngơ ngác. Quách Viễn Thành là thái thượng trưởng lão của Hoàng Cực Tiên Tông, chắc không nảy sinh lòng phản loạn được đâu nhỉ.