- Quỳ xuống cho ta!
Vương Thế Kỳ trực tiếp động thủ với Dạ Huyền! Sức mạnh kinh khủng đánh về phía Dạ Huyền, gần như trong nháy mắt muốn ép Dạ Huyền xuống đất!
Ầm ầm!
Nhưng lúc này, Chu Ấu Vi luôn im lặng ở bên cạnh Dạ Huyền đột nhiên xuất thủ. Nhật nguyệt tề xuất, Huyền Băng và Liệt Thiên hòa vào một thể, hóa thành một chưởng đánh thẳng về phía Vương Thế Kỳ.
Mặt Vương Thế Kỳ hơi biến sắc giơ tay lên đỡ.
Uỳnh!
Hai chưởng đối kháng, tạo nên vụ nổ rung trời. Sau đó Vương Thế Kỳ lùi về phía sau mấy bước, sắc mặt hơi tái đi. Chu Ấu Vi thì trái lại, vẫn ở bên cạnh Dạ Huyền không bị ảnh hưởng một chút nào.
Vương Thế Kỳ thay đổi sắc mặt, nhưng sau đó lại mỉm cười.
- Thánh Nữ Hoàng Cực Tiên Tông xứng đáng là nữ thần số một Liệt Thiên Thượng Quốc ta, quả là bất phàm.
- Đây là Hoàng Cực Tiên Tông, mong Vương tướng quân tự trọng.
Sắc mặt Giang Tĩnh có chút khó coi, trầm giọng nói. Vương Thế Kỳ bất thình lình xuất thủ hoàn toàn không để bà vào mắt, không có một chút tôn trọng nào!
- Là ai gây sự ở Hoàng Cực Tiên Tông ta?
Một chưởng vừa rồi của Chu Ấu Vi và Vương Thế Kỳ đã khiến những người khác ở Hoàng Cực Tiên Tông chú ý. Chỉ một thoáng Ngô Kính Sơn, Khâu Văn Hãn, Lỗ Thừa Đức đều xuất hiện, nhìn chằm chằm Vương Thế Kỳ.
Vương Thế Kỳ hơi híp mắt, cảnh giác nhìn ba người vừa tới.
Dạ Huyền chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Vương Thế Kỳ, bình thản nói.
- Hôm nay ta thay mặt Vương Dương Long dạy dỗ ngươi, để cho ngươi lần sau đừng có mà không biết trời cao đất rộng, làm mất mặt hắn.
- Ngươi…
Vương Thế Kỳ giận tím mặt, nhưng còn chưa đợi hắn làm gì thì một khí tức kinh khủng trong nháy mắt nhập vào trong thần hồn của hắn. Vương Thế Kỳ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, không còn tri giác.
Bộp một tiếng, Vương Thế Kỳ ngã xuống đất.
- Hả?
Tất cả mọi người trong điện đều giật mình, có chút không hiểu vì sao. Sao đột nhiên lại gục? Tất cả đều đưa mắt nhìn về phía Dạ Huyền. Không phải là do hắn làm chứ?
Dạ Huyền liếc nhìn Vương Thế Kỳ một cái, bình tĩnh nói.
- Ném tên này ra. Nói cho đám người Liệt Thiên Thượng Quốc biết, giờ ngọ canh ba vẫn chém đầu người của Liệt Thiên Thượng Quốc như cũ, nếu không phục có thể phái người tới ngăn cản.
Lỗ Thừa Đức nhấc Vương Thế Kỳ lên, phóng đi tới trước ngọn núi lối vào Hoàng Cực Tiên Tông, trực tiếp ném đối phương ra ngoài. Đám người Liệt Thiên Thượng Quốc luôn đợi ở bên ngoài thấy một màn như vậy thì vô cùng kinh hãi.
- Tướng quân!
Bọn hắn đỡ Vương Thế Kỳ, thấy Vương Thế Kỳ ngất đi thì giận dữ nói.
- Hoàng Cực Tiên Tông có ý gì, muốn khai chiến với Liệt Thiên Thượng Quốc phải không?
Lỗ Thừa Đức quét mắt nhìn đám người kia, nhàn nhạt nói.
- Cô gia nhà ta nói, giờ ngọ canh ba vẫn chém đầu đám người La Thiên Thánh Địa như cũ. Nếu Liệt Thiên Thượng Quốc không phục thì cứ phái người tới ngăn cản.
Nói xong Lỗ Thừa Đức xoay người rời đi.
Chuyện này khiến đám người Liệt Thiên Thượng Quốc giận tím người, nhưng vẫn đang ở bên ngoài Hoàng Cực Tiên Tông nên chỉ có thể nhịn xuống dẫn theo Vương Thế Kỳ căm phẫn rời đi, quyết tâm bẩm báo chuyện này lên quốc chủ!
Trở lại đại điện.
- Dạ Huyền, hành động này không khác nào gây chiến với Liệt Thiên Thượng Quốc, đến lúc đó bọn hắn sẽ phái người tới gây khó dễ.
Giang Tĩnh lo lắng nói.
Dạ Huyền khẽ lắc đầu.
- Bọn chúng phái Vương Thế Kỳ tới đây cũng nói rõ là muốn cạch mặt chúng ta rồi. Dù sao cũng là bởi vì tông môn ta ở thế yếu nên bọn chúng mới dám như vậy.
Dạ Huyền bình tĩnh nói.
Mọi người nghe vậy chỉ biết im lặng. Lời nói này của Dạ Huyền mặc dù khó nghe nhưng quả thật là đúng với tình cảnh bây giờ của Hoàng Cực Tiên Tông.
Ở một thế giới coi trọng kẻ mạnh thì kẻ yếu chắc chắn phải chịu thiệt. Mà Hoàng Cực Tiên Tông bây giờ chính là kẻ yếu. Cho dù là Trấn Thiên Cổ Môn, La Thiên Thánh Địa thậm chí cà Liệt Thiên Thượng Quốc cũng đều dám chèn ép bọn họ.
- Đúng rồi, thái thượng trưởng lão Quách Viễn Thành đã trở về.
Khâu Văn Hãn đột nhiên nói.
- Thật sao!
Giang Tĩnh vui vẻ lại ngay lập tức. Bây giờ Hoàng Cực Tiên Tông đang thiếu rất nhiều người, nếu có thái thượng trưởng lão trở về thế cục sẽ ổn hơn nhiều!
- Hắn đã tới đại điện Liệt Thiên, chúng ta cùng đi tới đó.
- Vậy thì tốt, đi thôi.
Giang Tĩnh nói.
Khâu Văn Hãn do dự một chút.
- Các ngươi cũng đừng vui mừng sớm, ý của thái thượng trưởng lão Quách Viễn Thành không khác gì ý của Liệt Thiên Thượng Quốc/
- Cái gì?
Đám người Giang Tĩnh đang vui mừng đột nhiên như bị dội một gáo nước lạnh.
Khâu Văn Hãn thở dài.
- Hắn nói chúng ta đối đầu với La Thiên Thánh Địa là hành động vô cùng không sáng suốt, lần này hắn trở về chính là để hóa giải ân oán giữa hai bên.
- Hòa giải? Đến mức này rồi mà còn nghĩ tới chuyện hòa giải, thái thượng trưởng lão này đầu óc có vấn đề à.
Dạ Huyền cười cười nói.
Tất cả mọi người đều im lặng. Quả thật đến mức này rồi vốn dĩ không thể nào hòa giải được nữa, thế nhưng thái thượng trưởng lão lại có ý như vậy không biết là đang nghĩ cái gì?
- Là ai nói đầu óc của lão phu có vấn đề?
Lúc này, một giọng nói già nua vang lên. Chỉ thấy trên chủ vị xuất hiện một ông lão tóc trắng toát. Nhìn thì như một ông lão gần đất xa trời nhưng xung quanh lại như có tiên khí mập mờ, rất giống một lão tiên nhân.
- Thái thượng trưởng lão!
Mọi người giật mình, đều hành lễ. Người vừa tới chính là một trong tam đại thái thượng trưởng lão của Hoàng Cực Tiên Tông, Quách Viễn Thành!
Quách Viễn Thành phất tay áo, khẽ ừm một tiếng rồi di chuyển ánh mắt về phía Dạ Huyền, nhàn nhạt nói.
- Tiểu tử, vừa rồi là ngươi nói lão phu đúng không?
Mọi người nghe vậy ngay lập tức cảm thấy căng thẳng, thái thượng trưởng lão muốn làm khó Dạ Huyền.
- Quách sư thúc nghe lầm rồi, không phải hắn nói người.
Khâu Văn Hãn vội lên tiếng giải thích.
- Không sai, ta nói ngươi đó, đầu óc có vấn đề.
Dạ Huyền cắt lời Khâu Văn Hãn, nhàn nhạt nhìn Quách Viễn Thành.
- Tông môn đã vạch mặt với La Thiên Thánh Địa, vốn dĩ không thể nào hòa giải. Ngươi lại muốn nói ngươi về để hóa giải ân oán, không phải đầu óc có vấn đề thì là gì?
Lời nói này khiến sắc mặt mọi người đều thay đổi. Con mẹ nó, đây là đang mắng thẳng mặt thái thượng trưởng lão. Nhưng suy nghĩ kỹ thì cũng đúng, dù sao thì lúc Dạ Huyền đối mặt với ba vị lão tổ còn không thèm cung kính, huống hồ gì là thái thượng trưởng lão.
- Dạ Huyền, không được vô lễ!
Giang Tĩnh vội quát.
Quách Viễn Thành cười híp mắt nhìn Dạ Huyền.
- Ân oán của Hoàng Cực Tiên Tông với La Thiên Thánh Địa bắt đầu từ đâu? Là bởi vì tông môn ta giết chết Triệu Ngọc Long. Mà theo lão phu biết, Triệu Ngọc Long là do ngươi giết!
- Quách sư thúc, tình hình lúc đó phức tạp, không thể trách Dạ Huyền.
Khâu Văn Hãn giải thích thay cho Dạ Huyền.
- Lão phu không hỏi ngươi.
Quách Viễn Thành liếc nhìn Khâu Văn Hãn một cái. Khâu Văn Hãn chỉ có thể ngậm miệng.
- Ngươi nói đi.
Quách Viễn Thành lại nhìn về phía Dạ Huyền.
Ánh mắt Dạ Huyền vô cùng yên tĩnh, cười nói.
- Ta không gạt ngươi, thái thượng trưởng lão Lãnh Như Phong, sáu đại trưởng lão, đại đệ tử Lãnh Dật Phàm và La Thiên Thánh Tử Triệu Ngọc Long đều là do ta giết.
Lời nói này khiến tất cả mọi người đều trầm mặt xuống. Quả là như thế, lúc bọn họ nhìn về phía Quách Viễn Thành thì sắc mặt hắn đã dần trở nên khó coi.
- Chỉ một tiểu tử Thần Môn cảnh mà dám buông lời cuồng ngôn?
Quách Viễn Thành khẽ quát. Hắn không nhìn Dạ Huyền mà di chuyển ánh mắt về phía Giang Tĩnh hỏi.
- Giang Tĩnh, ngươi thân là trưởng lão, cũng là tông chủ phu nhân, há có thể để người ta khống chế?
Giang Tĩnh có chút bất đắc dĩ nhưng đối mặt với Quách Viễn Thành mà vẫn không dám bất kính, khom người nói.
- Dạ Huyền bây giờ đã là đại đệ tử của tông môn, có thể tham gia quyết định mọi việc.
Cái gì?
Quách Viễn Thành hơi ngẩn người rồi nhìn về phía Dạ Huyền, vỗ bàn giận dữ cười lớn.
- Chỉ là một Thần Môn cảnh mà xứng là đại đệ tử sao? Các ngươi đang làm cái trò gì thế?
Hắn quát lớn khiến mọi người đều cảm thấy gượng gạo. Hoàng Cực Tiên Tông gặp phải nhiều chuyện này hầu như là do Dạ Huyền đứng lên giải quyết. Chỉ với những công lao này đừng nói là vị trí đại để tử, cho Dạ Huyền ngồi lên vị trí trưởng lão cũng có thể.
- Ông lão ngươi cũng uy phong nhỉ. Không biết lúc đối mặt với người của La Thiên Thánh Địa có còn uy phong như vậy không?
Dạ Huyền lắc đầu bật cười nói.