Vạn Cổ Đế Tế

Chương 45: Bát quái huyền thiên trận

Chương Trước Chương Tiếp

- Ngươi còn chưa nhìn Khu Trần Trận của ta đã tuyên bố là hắn thắng, có phải không hợp quy tắc không?

Dạ Huyền lạnh nhạt nói.

- Khu Trần Trận của ngươi? Khu Trần Trận đâu? Ai nhìn thấy?

Tề Linh cười rộ lên.

Phong Hồng Vũ cũng lạnh lùng nói.

- Cô gia đừng có cưỡng từ đoạt lý, nếu như ngươi có vẽ ra Khu Trần Trận, Huyền Vũ ta tuyệt đối không có chuyện không xem qua, nhưng Khu Trần Trận của ngươi ở đâu? Thua không đáng sợ, đáng sợ là chết cũng không nhận thua. Vậy chẳng những người thua, còn khiến Thánh Nữ mất hết thể diện. Hiểu chưa?

Phong Hồng Vũ nhìn Dạ Huyền, gằn từng chữ nói.

Những đệ tử còn lại trong Linh Trận Cung cũng quét mắt một vòng, cười rộ lên.

- Tên ở rể đần độn trong tin đồn của nhiên là danh bất hư truyền.

- Phải rồi, rõ ràng không có bản lĩnh lại dám đến đây để so tài, lần này thì hay rồi, chẳng còn chút mặt mũi nào.

Mọi người lần lượt trào phúng khiến cho sắc mặt Chu Ấu Vi trắng bệch, nàng nhìn về phía Dạ Huyền, sau đó khẽ khom người hướng về phía Phong Hồng Vũ chậm rãi nói.

- Chuyện này đều là do Ấu Vi, sau này Ấu Vi sẽ không dẫn hắn tới đây nữa, làm phiền mọi người rồi.

Nói xong Chu Ấu Vi kéo tay Dạ Huyền chuẩn bị rời khỏi.

Nhưng Dạ Huyền lại nhẹ nhàng giậm chân một cái.

Vù vù…

Ngay sau đó, trước người Dạ Huyền bất thình lình có từng đường linh văn xuất hiện, liên tục uốn lượn tạo thành một bức trận đồ hoàn chỉnh. Lấy mặt đất làm vật trung gian, dùng ngón tay vẽ nên linh văn tạo thành một bức Khu Trần Trận!

Chỉ một thoáng những hạt bụi nhỏ xung quanh đều bị ép tản ra. Kể cả những hạt bụi ở bên ngoài điện cũng bị tác động!

- Chuyện gì thế này!

Tất cả mọi người đều trừng lớn mắt, không dám tin nhìn một màn này.

- Lần này thì các ngươi thấy rồi chứ?

Dạ Huyền bình thản nói.

- Vậy mà thật sự là Khu Trần Trận?

Phong Hồng Vũ và Tề Linh đều kinh ngạc!

Trong đôi mắt xinh đẹp của Chu Ấu Vi hiện lên vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ Dạ Huyền thật sự tạo ra được Khu Trần Trận? Nhìn vẻ mặt của Phong Hồng Vũ và Tề Linh nàng cũng biết được đáp án. Đây thật sự là Khu Trần Trận!

Phong Hồng Vũ tiến lên, tỉ mỉ quan sát Khu Trần Trận trên mặt đất, sắc mặt nghiêm túc trong đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc.

- Đây không phải Khu Trần Trận tầng thứ nhất, mà là tầng thứ ba!

Giờ khắc này, Phong Hồng Vũ rốt cuộc cũng biết trước đó Dạ Huyền nói Khu Trần Trận tầng thứ ba là sự thật! Kinh khủng nhất là Dạ Huyền không cần dùng bút linh văn và da yêu thú, chỉ dùng ngón tay vẽ lên mặt đất để tạo nên trận đồ!

Sao hắn có thể làm được? Phong Hồng Vũ chấn động không thôi nhìn về phía Dạ Huyền, ánh mắt hoàn toàn thay đổi!

- Ta thu hồi lời nói vừa rồi, trận đấu này Dạ Huyền thắng!

Phong Hồng Vũ hít sâu một hơi, trình trọng nói.

- Cái gì?

Tất cả mọi người bên trong Linh Trận Cung đều kinh hãi. Người thắng là Dạ Huyền? Chẳng phải có nghĩa là Tề Linh sư huynh bại rồi sao? Thua một tên vô dụng ở rể? Tất cả mọi người đều không tin nổi.

- Không thể nào, làm sao hắn có thể tạo nên Khu Trần Trận tầng thứ ba được. Thậm chí còn không dùng bút linh văn và da yêu thú!

Sắc mặt Tề Linh tái nhợt.

- Rốt cuộc người dùng thủ đoạn gì?

Tề Linh nhìn Dạ Huyền, giọng nói trầm xuống.

- Chỉ là một Khu Trần Trận thôi, cần gì thủ đoạn gì?

Dạ Huyền cười nhạt một tiếng.

Sắc mặt Tề Linh thay đổi nhìn Khu Trần Trận tầng thứ ba, rất lâu sau hắn không nói gì. Trận đấu này thật sự hắn đã thua. Hắn không muốn thừa nhận, nhưng thua vẫn là thua.

- Tha thua, ta còn không bằng một kẻ bỏ đi!

Tề Linh nhìn Dạ Huyền, cúi đầu nói.

- Có chơi có chịu, nhân phẩm không tệ.

Dạ Huyền cười nói.

Lời nói này như kim đâm vào trái tim Tề Linh, khiến cho lòng hắn như đang rỉ máu.

- Ồn ào cái gì?

Lúc này, một giọng nói già nua gào thét từ trong điện truyền ra.

- Bảo các ngươi chuyên tâm khôi phục trận pháp, chỉ biết đứng đây hóng hớt thì làm được cái gì?

Ngay sau đó, là Chu Luyện đại sư nổi giận đùng đùng đi tới. Đám đệ tử bên trong Linh Trận Cung đều khôi phục lại tinh thần, lập tức đi làm việc.

- Sư tôn.

Phong Hồng Vũ cung kính nói.

Chu Luyện đại sư trừng mắt nhìn Phong Hồng Vũ một cái.

- Bảo ngươi trông coi cẩn thận? Ngươi đang làm cái gì vậy!

Phong Hồng Vũ ngượng ngùng cười một tiếng, không dám bác bỏ. Lúc này Chu Luyện mới thấy Dạ Huyền và Chu Ấu Vi, hắn ngẩn người rồi nhướng mày.

- Sao vẫn còn ở đây?

Ánh mắt hắn di chuyển về phía Khu Trần Trận, ngay lập tức sáng lên, miệng liên tục nói.

- Khu Trần Trận này là do Tiểu Tề vẽ sao? Thế mà lại đạt được tầng thứ ba! Tiểu tử lợi hại lắm!

Chu Luyện quan sát một lên sau đó nói thêm.

- Không tệ, Khu Trần Trận tầng thứ ba, không lâu nữa ngươi sẽ có thể kế thừa y bát Linh Trận Cung ta.

Lời này khiến đám người còn lại cảm thấy gượng gạo. Riêng Tề Linh thì sắc mặt vô cùng khó coi, nếu như có thể hắn hận không thể chui xuống đất giấu mặt đi.

- Sư, sư tôn…

Phong Hồng Vũ lắp bắp.

- Cái gì?

Chu Luyện trừng mắt nhìn Phong Hồng Vũ một cái.

Phong Hồng Vũ chỉ vào Dạ Huyền, nói.

- Khu Trần Trận tầng thứ ba này, là Dạ Huyền cô gia vẽ…

- Cái gì?

Chu Luyện sững sờ, sau đó nhìn về phía Dạ Huyền đang bình tĩnh đứng đó, rồi lại nhìn về phía Tề Linh sắc mặt vô cùng khó coi, hắn có chút không phản ứng kịp.

Một lát sau, Chu Luyện hít sâu một hơi nhìn Dạ Huyền, trầm giọng nói.

- Thật sự là do ngươi vẽ?

- Không thể giả được.

Dạ Huyền cười nhạt một tiếng.

Thấy Dạ Huyền thừa nhận, Chu Luyện hít một hơi lạnh, con ngươi có chút chấn động.

- Lúc trước là lão phu không có mắt, không phải với ngươi.

Vừa nói Chu Luyện vừa khom người về phía Dạ Huyền, xem như là tạ lỗi. Một màn này cũng chứng tỏ là Chu Luyện công nhận Dạ Huyền.

Tề Linh bên cạnh thấy thế có chút khó chịu, hắn nói.

- Cung chủ, ta đi khôi phục đại trận.

Nói xong hắn quay người rời khỏi. Vẫn còn ở đây chỉ sợ Tề Linh sẽ tức chết.

- Bây giờ ta có thể xem trận đồ đại trận hộ tông chứ?

Dạ Huyền nhìn Chu Luyện, chậm rãi nói.

Chu Luyện nghe vậy vẫn lắc đầu nói.

- Tuy ta công nhận ngươi có thể vẽ linh trận nhưng đại trận hộ tông thực sự vô cùng quan trọng.

Lúc này tình thế của Hoàng Cực Tiên Tông vô cùng nghiêm trọng, tùy tiện lấy đại trận hộ tông ra lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Chu Luyện không thể kham nổi trách nhiệm này.

Dạ Huyền hơi nhăn mày, khẽ nói.

- Ngươi cảm thấy cấp bậc của ta không đủ đúng không?

Chu Luyện gật đầu nói.

- Đúng vậy, tuy ngươi có thể vẽ Khu Trần Trận tầng thứ ba nhưng chuyện này cũng không thể nói lên điều gì. Bởi vì Khu Trần Trận là trận pháp đơn giản nhất, có thể đạt tới tầng thứ ba chỉ nói rõ là ngươi có thiên phú.

- Ngươi mang trận đồ cao cấp nhất của ngươi ra đây, ta chỉ điểm cho.

Dạ Huyền nói.

Lời vừa nói ra, toàn bộ Linh Trận Cung yên lặng như tờ. Dạ Huyền muốn chỉ điểm Chu Luyện đại sư Cung Chủ của Linh Trận Cung?

Sắc mặt Phong Hồng Vũ cổ quái, chậm rãi nói.

- Cô gia, tuy ngươi có thể vẽ Khu Trần Trận tầng thứ ba, nhưng muốn chỉ điểm sư tôn có chút không biết thế nào là trời cao đất rộng.

- Ta chỉ nói sự thật thổi.

Dạ Huyền nhàn nhạt nói.

- Ngươi chắc chắn chứ?

Trong lòng Chu Luyện có chút không vui.

Dạ Huyền gật đầu.

- Được.

Chu Luyện thấy thế cảm thấy nhất định phải cho tên này biết thế nào là linh trận cao cấp. Trong tay hắn xuất hiện một bức linh trận đồ rất cổ, đưa cho Dạ Huyền.

- Đây là linh trận đồ cao cấp nhất của lão phu, tên là Bát Quái Huyền Thiên Trận, một khi thi triển có thể trấn áp được hơn vạn Vương Hầu! Nhưng trận đồ này có khuyết điểm, lão phu cũng không ép ngươi phải tu phục trận đồ, chỉ cần ngươi nói được chỗ thiếu hụt trong đó, lão phu lập tức sẽ dẫn ngươi đi xem trận đồ đại trận hộ tông.

Dạ Huyền nhìn Bát Quái Huyền Thiên Trận một lượt, sau đó trả lại Chu Luyện.

- Thế nào, từ bỏ rồi à?

Chu Luyện cười híp mắt nói.

- Cho ta mượn một cái bút linh văn.

Dạ Huyền nói.

- Hả?

Chu Luyện sững sờ, tiểu tử này thật sự có thể tu sửa sao?

- Đây!

Phong Hồng Vũ lấy ra một cái bút linh văn đưa cho Dạ Huyền.

- Đa tạ.

Dạ Huyền tiếp nhận bút linh văn, đi ra ngoài điện.

Chu Ấu Vi đi theo trước, Phong Hồng Vũ và Chu Luyện liếc nhìn nhau đều thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương. Xuất phát từ hiếu kỳ, hai người cũng đi theo ra ngoài.

Khi ra ngoài, hai người đều biến sắc, trừng mắt.

- Không thể nào!

Chỉ thấy Dạ Huyền cầm bút linh văn trên tay, họa trên không trung, tốc độ cực nhanh. Mỗi một đường linh văn đều có thể hoàn thành trong nháy mắt.

Rất nhanh, trong hư không hiện ra một bức trận đồ vô cùng phức tạp, tạo nên một bức linh trận!

Linh văn màu lam nhạt tản ra hào quang lộng lẫy lóa mắt.

Chỉ trong thời gian một chén trà mà linh trận đồ phức tạp như vậy có thể hoàn thành.

Dạ Huyền trả lại bút linh văn cho Phong Hồng Vũ, nhìn về phía Chu Luyện chậm rãi nói.

- Ngươi xem, đây có phải Bát Quái Huyền Thiên Trận hoàn chỉnh không?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️