- Cho ta nửa ngày, ta đã bày được trận.
Lời vừa nói ra cả Linh Trận Cung đều im như tờ, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn Dạ Huyền.
Nửa ngày, có thể bày trận? Đùa à?
Bảy trăm đệ tử của ltv cộng lại, lại thêm thất giai linh trận sự Chu Luyện tọa trấn cũng khó có thể hoàn thành trong vòng ba ngày, hơn nữa còn chỉ là khôi phục thôi. Nửa ngày mà dám tạo nên một đại trận hộ tông hoàn chỉ, đúng là nói khoác không biết ngượng!
- Tên đần, chuyện cười này không thực tế chút nào.
Chu Luyện đại sư trừng Dạ Huyền một cái, nổi giận đùng đùng nói.
- Mau cút ra ngoài cho ta, đừng để lão phu nghe thấy ngươi nói xằng nói bậy nữa!
- Cô gia, ngươi đi nhanh lên đi, Linh Trận Cung chúng ta bận rộn lắm, không có thời gian ở đây đùa giỡn vơi snguwoi.
Nam tử kia cũng mở miệng nói.
Tuy xưng Dạ Huyền là cô gia nhưng nam tử trung niên này cũng hiểu rõ trong lòng rằng Dạ Huyền đang quấy rối.
Đám đệ tử còn lại ở Linh Trận Cung cũng âm thầm châm chọc.
- Một tên ở rể nổi tiếng là đần độn còn đòi tạo đại trận hộ tông trong vòng nửa ngày, đúng là khoác lác không biết ngượng mồm.
- Phải phải, một tên bỏ đi thôi. Cũng không biết Thánh Nữ nghĩ gì mà dẫn hắn và đây, đúng là xui xẻo.
- Đừng xem nữa, phí thời gian của chúng ta, làm việc đi.
Đám đệ tử nhỏ giọng nói.
Nhưng mọi người đều là tu sĩ, cho dù là tiếng muỗi vo ve cũng có thể nghe tiếng, đương nhiên là Dạ Huyền nghe thấy những lời đó rồi. Dạ Huyền không tức giận, bình thản nói.
- Nửa ngày hoàn thành đại trận đối với các ngươi quả thật là không tưởng, nhưng mà chẳng qua đấy chỉ là đối với các ngươi thôi.
Lúc này tất cả đệ tử trong Linh Trận Cung đều trợn tròn mắt. Tên kia dám coi thường cung chủ!
Chu Ấu Vi không ngờ Dạ Huyền sẽ nói những lời này, vội vàng nói.
- Luyện gia gia, hay là cho chúng con xem thử trận đồ đại trận hộ tông một chút.
Chu Luyện hơi híp mắt, giận dữ cười nói.
- Tiểu Ấu Vi, nếu như là bình thường thì con muốn xem bao nhiêu cũng được, nhưng trước mắt không thể lấy trận đồ ra.
Chốc lát sau hắn lại nói với Dạ Huyền.
- Có phải ngươi đang con thường linh trận sư?
Dạ Huyền cười nhạt một tiếng, chậm rãi nói.
- Không phải ta coi thường, mà chỉ là đơn thuần thấy năng lực của ngươi không đủ.
- Ha ha…
Chu Luyện cười rộ lên, trong đôi mắt già nua vẩn đục lộ ra một vẻ châm chọc, hắn nhìn chằm chằm Dạ Huyền.
- Năng lực của lão phu không đủ? Ngươi nghĩ cái gì vậy? Ngươi mà cũng xứng ở đây chỉ trỏ trước mặt ta sao?
Dạ Huyền bình tĩnh nói.
- Đời này của ngươi chắc chỉ dừng lại ở cấp độ hiện tại thôi, mà cấp độ này thì đúng là không đủ năng lực.
Khi linh trận sư khắc linh văn cần độ chuyên tâm cực cao, tiêu hao rất nhiều hồn lực. Dạ Huyền nhìn một cái đã rõ Chu Luyện này mặc dù là linh trận sư tầng thứ bảy nhưng vẫn chỉ là Vương Hầu cảnh, chiến lực còn không bằng Chu Ấu Vi.
Cảnh giới thấp thì hồn lực không thể nào đủ, vì có học thức uyên bác về phương duyện linh trận nên Chu Luyện mới mơ tưởng tiến thêm một bước trong linh trận sư cảnh giới.
- Ha ha…
Chu Luyện lạnh lùng cười một tiếng, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi vào nội điện, hắn còn phải tọa trấn trong trận, không có thời gian tranh luận với một kẻ ngu.
- Tiểu tử, ngươi nói chuyện quá đáng lắm, có biết không?
Nam tử trung niên nhìn Dạ Huyền bằng ánh mắt không có thiện cảm. Chỉ một đề bỏ đi mà dám làm nhục sư tôn?
- Phong thúc, Dạ Huyền không hề có ý này.
Chu Ấu Vi kéo Dạ Huyền về phía sau, áy náy cười một tiếng.
- Dạ Huyền, ngươi nói chuyện đàng hoàng chút đi.
Chu Ấu Vi nhỏ giọng nói với Dạ Huyền.
Lúc này một nam tử mặc áo bào trắng cũng chậm rãi đi ra, khinh thường nói.
- Phong sư thúc, ta thấy oắt con này muốn tới đây để gây chuyện đấy mà, không bằng trực tiếp ném hắn ngoài đi.
Vừa nói chuyện hắn vừa nhìn về phía Dạ Huyền, sau đó lại hành lễ về phía Chu Ấu Vi, tao nhã lễ phép nói.
- Thánh Nữ điện hạ, xin đừng ngăn cản Tề mổ đuổi cổ tên oắt con vô dụng này đi.
Lông mày Chu Ấu Vi nhíu chặt lại, trong đôi mắt hiện lên vẻ tức giận.
- Hắn là phu quân của ta, ngươi lại nói ta không được ngăn cản!
Câu nói này trực tiếp khiến nam tử kia lúng túng, không biết làm thế nào. Không ai ngờ Chu Ấu Vi lại thật sự muốn bảo vệ Dạ Huyền. Nam tử kia siết chặt nắm đấm, trong lòng ngầm đố kỵ. Dựa vào cái gì mà một tên đần độn bỏ đi lại được Thánh Nữ yêu quý?
- Tiểu Tề, không được vô lễ!
Nam tử trung niên trầm giọng, hắn là Phong Hồng Vũ, cũng là linh trận sư trong Linh Trận Cung.
- Vâng, Phong sư thúc!
Nam tử họ Tề kia cung kính lùi sang một bên.
Phong Hồng Vũ chắp tay nói.
- Thánh Nữ dẫn phu quân rời khỏi đây đi, Linh Trận Cung ta bộn bề nhiều việc. Trong vòng ba ngày tới còn phải khôi phục đại trận hộ tông, không có thời gian ở đây nói chuyện phiếm.
- Chuyện này…
Chu Ấu Vi hơi lúng túng, chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn về phía Dạ Huyền.
- Ta nói rồi, cho ta thời gian nửa ngày, ta sẽ bố trí xong trận pháp.
Dạ Huyền khẽ nói.
- Ngươi định bố trí thế nào?
Phong Hồng Vũ cay mày, nhịn không được chất vấn.
- Sư tôn ta là linh trận sư tầng thứ bảy còn không làm được, ngươi cảm thấy ngươi còn có thực lực hơn cả sư tôn ta sao?
Nếu không phải nể mặt Chu Ấu Vi, Phong Hồng Vũ cam đoan hắn sẽ một cước đá bay tên Dạ Huyền này ra.
Mọi người đều lạnh lùng nhìn Dạ Huyền nói.
- Một tên bỏ đi thôi thế mà cũng mặt dày như thế, Linh Trận Cung ta không phải nơi ngươi dương oai khoác lác!
Dạ Huyền cũng không tức giận, cười ha hả nói.
- Đừng có mắng người ta là đồ bỏ đi. Nếu như các ngươi biết đến đồ bỏ đi các ngươi cũng không bằng, lúc đó đừng hối hận. Như vậy đi, nếu các ngươi không tin ta, thì cử một linh trận sư đẳng cấp nhất ra đây tỷ thí với ta.
Dạ Huyền quét mắt nhìn những người xung quanh một lượt, nhàn nhạt nói.
- Ai tới đấu với hắn?
Phong Hồng Vũ cau mày hỏi.
Sau khi Chu Luyện đại sư rời khỏi thì người có đẳng cấp cao nhất đương nhiên là Phong Hồng Vũ, nhưng hắn không có hứng thú đấu với một tên ở rể bỏ đi.
- Phong sư thúc, để ta lên.
Nam tử họ Tề kia lên tiếng nói.
- Được.
Phong Hồng Vũ khẽ vuốt cằm.
Dạ Huyền hơi nhíu mày nhìn về phía nam tử họ Tề nói.
- Ngươi là linh trận sư đẳng cấp nhất ở đây sao?
Nam tử kia nhàn nhạt đáp.
- Đối phó với ngươi cần gì Phong sư thúc xuất thủ?
- Tùy ngươi.
Dạ Huyền nhún nhún vai nói.
- Ngươi có thể đại diện cho Linh Trận Cung cũng được rồi.
- Tiểu Tề là người có thiên phú nhất trong thế hệ trẻ tuổi, nếu ngươi có thể đánh bại hắn, ta công nhận ngươi.
Phong Hồng Vũ nói.
- Được.
Dạ Huyền gật đầu đồng ý.
Nam tử họ Tề cười nói.
- Ta cũng không chèn ép ngươi quá mức. Chúng ta ra tay từ Khu Trần Trận đơn giản nhất, xem ai có thể bố trí được trong thời gian nhanh hơn, đồng thời có thể đảm bảo trận pháp có thể hoạt động. Ngoài ra, ta cảm thấy chỉ so đấu đơn thuần thì không thú vị, thêm một chút đánh cược đi. Nếu ngươi thua, ngươi phải thừa nhận mình là đồ bỏ đi, sau này không được bước vào Linh Trận Cung nữa, Còn nếu ta thua, cả đời này ta sẽ thừa nhận ta còn không bằng một đồ bỏ đi. Thế nào?
Nam tử họ Tề cười nhìn Dạ Huyền, ánh mắt đầy châm chọc.
- Được.
Dạ Huyền nhìn hắn, không nói thêm gì. Mà trong lòng Dạ Huyền cũng than thầm trong lòng thời đại bây giờ thay đổi, người trẻ tuổi còn muốn tự thừa nhận mình không bằng một kẻ bỏ đi. Đúng là khó hiểu?