Vạn Cổ Đế Tế

Chương 32: Muốn làm gì thì làm

Chương Trước Chương Tiếp

- Ngươi chán sống rồi à!

Ninh Chính Thiên híp mắt, sát ý bộc phát. Sát ý đánh thẳng vào Lỗ Thừa Đức, Giang Tĩnh và Ngô Kính Sơn khiến không ai trong ba người dám động đậy! Sắc mặt Giang Tĩnh tái nhợt vội nói.

- Ninh đại nhân đừng nóng, chúng ta từ từ thương lượng.

Dạ Huyền vẫn bình chân như vại, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, hắn cười nhạt một tiếng nói.

- Nếu như Trấn Thiên Cổ Môn muốn nói đến quy củ vậy thì chúng ta ngồi đây nói lại một lượt. Nhưng nếu còn không tuân theo quy củ thì đừng trách ta tận diệt Trấn Thiên Cổ Môn của ngươi.

Một câu nói này, Dạ Huyền vô cùng nghiêm túc. Nếu như ở đây có người biết Bất Tử Dạ Đế nghe được câu này chỉ sợ đã rùng mình, da gà nổi hết cả lên. Bất Tử Dạ Đế nổi giận quả thật kinh người.

- Điên rồi!

Giang Tĩnh quá sợ hãi, những lời này của Dạ Huyền không phải tự ép mình vào đường chết sao?

Giang Tĩnh điên cuồng đánh mắt với Dạ Huyền, Dạ Huyền lại chọn nhìn thẳng vào Ninh Chính Thiên. Ninh Chính Thiên nhất thời giận dữ cười lớn.

- Chỉ là loại ruồi muỗi lại dám tuyên bố tận diệt Trấn Thiên Cổ Môn? Ta hỏi lại ngươi một câu, ngươi có giao Trấn Thiên Cổ Lệnh ra không?

Ninh Chính Thiên lạnh lùng nhìn Dạ Huyền, dường như chỉ khi Dạ Huyền nói một chứ không, hắn sẽ lập tức động sát tâm.

- Ngươi đang uy hiếp ta sao?

Dạ Huyền híp mắt lại, trong con ngươi hiện lên một chút lạnh lẽo.

- Có thể coi là như vậy, hôm nay ngươi nhất định phải giao Trấn Thiên Cổ Lệnh ra đây.

Ninh Chính Thiên nói.

- Nếu ta không giao ra thì sao?

Dạ Huyền nhếch miệng nói.

- Không giao?

Trong mắt Ninh Chính Thiên hiện lên một chút kinh ngạc, năm ngón tay chậm rãi nắm thành quyền. Nội khí trong điện Liệt Thiên ngưng kết tới cực điểm!

Uỳnh…

Ngay sau đó, Ninh Chính Thiên đột nhiên xuất thủ, tốc độ nhanh vô cùng, khiến cho người ta hoàn toàn không kịp phản ứng.

- Không hay rồi…

Sắc mặt ba người Giang Tĩnh biến sắc, muốn xuất thủ cứu Dạ Huyền nhưng cũng đã chậm. Ninh Chính Thiên trong nháy mắt đã tập kích tới trước mặt Dạ Huyền, một quyền đánh xuống đỉnh đầu đối phương!

Ninh Chính Thiên là ngươi như thế nào? Một quyền này đánh xuống đừng nói là chỉ một Thông Huyền cảnh, cho dù là Vương Hầu cảnh cũng chết ngay tại chỗ!

Vù vù…

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, trong mắt Dạ Huyền đột nhiên bộc phát ra một luồng huyết quang.

Ầm ầm…

Một tiếng ầm vang dội, Ninh Chính Thiên bắn ra ngoài bằng tốc độ nhanh tới cực điểm, hung hăng nện trên vách đá phun ra một ngụm máu.

- Làm sao có thể?

Giờ khắc này, Ninh Chính Thiên hoàn toàn chấn động? Ánh mắt kia rốt cuộc là thế nào?

Ầm!

Nhưng mà vẫn chưa xong, sau khi dùng một ánh mắt trừng bay Ninh Chính Thiên thì Dạ Huyền chậm rãi đứng dậy, đầu ngón tay điểm nhẹ hư không, bàn tay màu đen ở tổ miếu lại bay tới, nắm chặt cả người Ninh Chính Thiên, đè xuống đất trước mặt Dạ Huyền.

- Chuyện này…

Một màn này khiến cho ba người Giang Tĩnh đều sững sờ.

- Chỉ là ruồi muỗi mà dám tới đe dọa ta?

Dạ Huyền nhàn nhạt nhìn Ninh Chính Thiên, trong ánh mắt thâm thúy mang theo năng lượng quỷ dị.

Ninh Chính Thiên bị bàn tay to lớn kia đè xuống đất, vốn dĩ không thể động đậy. Hắn nhìn thiếu niên mặc hắc bào kia, chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo kinh khủng đang dần bao phủ mình, cái chết đang dần tới gần! Thiếu niên trước mắt chuẩn bị giết hắn?

Trong lòng Ninh Chính Thiên có chút hoảng loạn.

- Ngươi muốn làm gì?

- Dạ Huyền, chớ có làm loạn!

Lúc này Giang Tĩnh mới phản ứng kịp, vội khuyên nhủ.

- Cho dù thế nào hắn cũng là người của Trấn Thiên Cổ Môn, không thể giết hắn được!

Ngô Kính Sơn và Lỗ Thừa Đức cũng căng thẳng nhìn Dạ Huyền, sợ hắn tức giận giết chết Ninh Chính Thiên.

Ninh Chính Thiên này cũng không giống như Triệu Ngọc Long. Mặc dù Triệu Ngọc Long là Thánh Tử của La Thiên Thánh Địa nhưng chung quy La Thiên Thánh Địa cũng không thể khiến Hoàng Cực Tiên Tông tận diệt, nhưng Trấn Thiên Cổ Môn là nhân vật thế nào chứ? Là ngọn núi lớn mà Hoàng Cực Tiên Tông chỉ có thể ngước nhìn!

Nếu nhu động tới Ninh Chính Thiên, sẽ là tuyên chiến với Trấn Thiên Cổ Môn, đây là tự đi tìm đường chết!

Ninh Chính Thiên nhìn chằm chằm Dạ Huyền, trong lòng vẫn có chút sợ hãi, nhưng nghe mấy câu của Giang Tĩnh thì hắn mới trấn định lại.

- Ta tới đây thật tâm muốn đổi Trấn Thiên Cổ Lệnh về, hành động này của ngươi là đang gây họa cho Hoàng Cực Tiên Tông.

Ầm!

Dạ Huyền một cước giẫm lên mặt Ninh Chính Thiên lạnh lùng nói.

- Ngươi thật sự không sợ chết?

Sát ý lành lạnh đột nhiên bao phủ Ninh Chính Thiên, khiến hắn như rơi vào trong hầm băng! Cả người hắn cứng ngắc lại!

- Dạ Huyền!

Giang Tĩnh quá sợ hãi, vội tới kéo Dạ Huyền.

- Yên tâm, ta tự biết chừng mực.

Dạ Huyền nhấc chân lên, cười nhạt nói.

Lời này nhất thời khiến đám Ngô Kính Sơn cảm thấy gượng gạo. Có quỷ mới tin ngươi, biết chừng mực còn đè xuống đất, dùng chân đạp lên mặt người ta!

Hồn niệm của Dạ Huyền khẽ động, Trấn Thiên Cổ Lệnh xuất hiện trong tay. Hắn nắm lấy Trấn Thiên Cổ Lệnh đặt vào mi tâm Ninh Chính Thiên, trong miệng lẩm bẩm những câu khó hiểu.

Vù vù…

Ngay sau đó, trên Trấn Thiên Cổ Lệnh xuất hiện một cơn xoáy nhỏ, trên thân Ninh Chính Thiên có từng huyền quang sáng lên.

- Ngươi đang hút pháp lực của ta!

Sắc mặt Ninh Chính Thiên trắng bệch, con ngươi toát lên vẻ kinh hoàng! Hắn cảm nhận được pháp lực trên người mình đang dần cạn kiệt!

- Câm miệng!

Dạ Huyền quát một tiếng, nhìn chằm chằm Trấn Thiên Cổ Lệnh.

Sau một lúc thì hai chữ Trấn Thiên trên Trấn Thiên Cổ Lệnh thay đổi tới mức chói mắt dị thường!

Thấy thế Dạ Huyền mới thu hồi Trấn Thiên Cổ Lệnh, đối mặt với Ninh Chính Thiên đang hấp hối.

- Trở về nói với đám lão già kia, muốn Trấn Thiên Cổ Lệnh thì đích thân chưởng môn phải tới tìm ta. Còn những thứ kia ta miễn cưỡng nhận.

Nói xong, Dạ Huyền cũng không để tâm Ninh Chính Thiên nghĩ cái gì lập tức vung tay, bàn tay lớn kia ném Ninh Chính Thiên ra khỏi Hoàng Cực Tiên Tông.

Một màn này khiến cho ba người Giang Tĩnh bên cạnh đều sửng sốt.

- Dạ Huyền, ngươi đang làm gì?

Sau khi khôi phục lại tinh thần Giang Tĩnh mới chất vấn, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Dạ Huyền đút hai tay vào túi, liếc nhìn Giang Tĩnh một cái.

- Đương nhiên là dọn rác rồi, còn làm gì nữa?

Sắc mặt Giang Tĩnh lúc trắng lúc xanh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

- Việc Triệu Ngọc Long chúng ta còn chưa giải quyết, bây giờ lại gây thù với Trấn Thiên Cổ Môn, không phải ngươi đang ném Hoàng Cực Tiên Tông vào trong hố lửa sao?

Dạ Huyền nhếch miệng cười.

- Yên tâm, chỉ cần Trấn Thiên Cổ Môn chưa mù thì sẽ không dám tới đây gây chuyện với ta.

Hắn vừa mới sử dụng Trấn Thiên Cổ Lệnh thôn nạp một phần pháp lực của Ninh Chính Thiên, điểm này khi Ninh Chính Thiên về Trấn Thiên Cổ Môn sẽ có người nhìn ra. Đến lúc đó sẽ không ai dám tới tìm hắn gây sự nữa. Còn muốn lấy lại Trấn Thiên Cổ Lệnh thì chưởng môn phải tới đây, không thì đừng hòng.

- Ngươi!

Giang Tĩnh nhất thời vô cùng tức giận.

- Ngươi cho rằng ngươi nắm giữ bí mật tổ miếu là có thể muốn làm gì thì làm sao? Ngươi biết Trấn Thiên Cổ Môn là sự tồn tại thế nào không?

Dạ Huyền nhún nhún vai nói.

- Xin lỗi, nắm giữ bí mật tổ miếu đúng là có thể muốn làm gì thì làm.

Giang Tĩnh tức đến run người, quát.

- Không thể nói lý.

Sau đó rời đi.

Dạ Huyền cười ha hả không nói gì tiếp, chờ đi rồi các ngươi sẽ biết.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️