Nhắc tới Ninh Chính Thiên và Phó Vân Phi, sau khi rời khỏi Hoàng Cực Tiên Tông thì sắc mặt vô cùng khó coi. Chuyến này đã không lấy được gì rồi, lúc đầu còn muốn dẫn cả Chu Ấu Vi về, kết quả Chu Ấu Vi không thấy, đã bị đuổi đi. Quả thật là vô cùng nhục nhã!
- Tên tiểu tử kia chỉ là Thông Huyền cảnh, sao lại có Trấn Thiên Cổ Lệnh?
Sắc mặt Phó Vân Phi vô cùng khó coi.
Ninh Chính Thiên lắc đầu nói.
- Theo tiền bối trong tông môn thì từ lúc Trấn Thiên Cổ Môn sáng lập tới giờ, chỉ làm ra mười miếng Trấn Thiên Cổ Lệnh, có chín miếng đã bị thu hồi lại. Chỉ còn một cái chưa từng xuất hiện, tên này nắm giữ Trấn Thiên Cổ Lệnh rất cỏ thế là do tiền nhân để lại.
Phó Vân Phi hừ lạnh.
- Thấy lệnh bài như thấy tổ sư gia, nhất định phải quỳ xuống hành lễ, cũng không biết sao tổ sư gia lại đặt ra cái quy tắc này.
Sắc mặt Ninh Chính Thiên hơi thay đổi nói.
- Công tử chớ nói bậy, quy tắc này cũng không phải do tổ sư gia lập nên mà là đồ đệ. Bất kể tình huống thế nào thì người này cũng nắm giữ Trấn Thiên Cổ Lệnh, chúng ta không thể động vào hắn. Trước hết cứ báo tin về tông môn đã.
- Ừm.
Phó Vân Phi tự biết mình đã lỡ lời, không nói thêm gì nữa, những trong lòng hắn vẫn thầm nghĩ phải nhớ kỹ tên Dạ Huyền kia. Chỉ là một giun dế Thông Huyền cảnh mà dám bảo hắn quỳ lạy! May mà chuyện này không có ai trong tông môn biết được, nếu không hắn không biết nhìn đời kiểu gì.
Hai người không dừng lại quá lâu ở Đông Hoang Đại Vực mà nhanh chóng trở về Trấn Thiên Cổ Môn ở Trung Thổ Thần Châu.
Đạo Châu Đại Lục chia làm năm đại vực: Đông Hoang Đại Vực, Bắc Minh Hải Vực, Trung Thổ Thần Châu, Tây Mạc Phật Thổ, Nam Lĩnh Thần Sơn.
Từng đại vực đều rộng lớn vô cùng, phàm nhân bình thường tu luyện cả đời cũng khó mà tới được một trong số đại vực.
Hoàng Cực Tiên Tông xuất thân từ Liệt Thiên Thượng Quốc, phía Nam Vực của Đông Hoang Đại Vực.
Mà Trấn Thiên Cổ Môn là tiên môn đại đế mạnh nhất Đạo Châu. Dĩ nhiên sẽ ở Trung Thổ Thần Châu.
- Tấm Trấn Thiên Cổ Lệnh thứ mười hiện thế?
Trấn Thiên Cổ Môn treo trên không ở thần điện, truyền ra tiếng ù ù vang dội, mang theo vẻ không thể tin được.
Ninh Chính Thiên và Phó Vân Phi lễ bái trong đại điện, cung kính nói.
- Hồi bẩm đại trưởng lão, trong tay người ở Hoàng Cực Tiên Tông xác định là nắm giữ Trấn Thiên Cổ Lệnh.
Từng vị cường giả ngồi trong hư không, bao quanh là tinh khí nhật nguyệt, từng vòng thánh quang hiển hiện, cũng như thần tiên trên trời, từng luồng khí tức di chuyển, kinh thiên động địa! Những người này đều là trưởng lão của Trấn Thiên Cổ Môn, đại diện cho sức mạnh chiến đấu cao nhất của tông môn!
Ninh Chính Thiên và Phó Vân Phi ở Hoàng Cực Tiên Tông đang cao cao tại thượng, nhưng ở trước mặt những trưởng lão này thì thấp kém vô cùng, không dám có một chút bất kính.
- Từ vạn cổ tới nay, Trấn Thiên Cổ Môn ta chỉ có mười miếng Trấn Thiên Cổ Lệnh. Đã thu hồi chín miếng, vậy miếng cuối cùng lại xuất hiện ở Hoàng Cực Tiên Tông, vậy cũng tới thời điểm thu hồi lại rồi.
Sâu trong thần điện, tiếng ù ù vang dội lại truyền tới, vô cùng đáng sợ.
- Nếu là Hoàng Cực Tiên Tông thì trực tiếp cưỡng ép thu hồi là được rồi.
Ông lão tóc đen xếp thứ ba bên trái nói, chậm rãi mở mắt, âm dương mù mịt!
- Không được.
Ông lão ở vị trí thứ hai mặc áo bào trắng phủ định lại ngay, chậm rãi mở miệng nói tiếp.
- Trấn Thiên Cổ Môn ta đường đường là tiên môn Đại Đế, há có thể cưỡng đoạt đồ vật của người khác, hơn nữa lại là thần vật như Trấn Thiên Cổ Lệnh.
- Vân Phi nói rồi, tên kia chỉ là Thông Huyền, lại còn vô cùng hung hăng phách lối. Nếu như hắn dùng Trấn Thiên Cổ Lệnh làm nguy hại tới uy danh của Trấn Thiên Cổ Môn, vậy mặt mũi của tông môn phải để ở đâu.
Ông lão tóc đen nhăn mày phản bác.
Ông lão mặc áo bào trắng trầm ngâm chốc lát.
- Đã vậy thì phía người lấy một thứ đồ tốt, đi đổi lại Trấn Thiên Cổ Lệnh là được rồi.
- Cách này cũng được.
Không ít người trong điện đều khẽ gật đầu.
- Vậy làm theo tam sư đệ, giao cho Ninh Chính Thiên làm.
Âm thanh của đại trưởng lão lại vang lên.
- Tuân mệnh!
Ninh Chính Thiên bái lạy rồi cung kính rời đi. Còn Phó Vân Phi vẫn phải ở lại.
- Vân Phi, tâm kiếm đạo dao động, đi tới Kiếm Hải nửa năm mới được ra.
Trưởng lão tóc đen chậm rãi mở miệng nói.
- Tuân mệnh sư tôn!
Phi Kiêm Thiên Tư Phó Vân Phi cung kính nhận lệnh.
Khi Phó Vân Phi rời khỏi thì tất cả các trưởng lão trong điện đều biến mất, như chưa từng xuất hiện. Chuyện này nhanh chóng truyền đi khắp Trấn Thiên Cổ Môn.
- Nghe chưa, tấm Trấn Thiên Cổ Lệnh thứ mười xuất hiện rồi, là một tên tiểu tử Thông Huyền cảnh của Hoàng Cực Tiên Tông nắm giữ.
- Ta cũng nghe nói rồi, là do Phó sư huynh và Ninh sư thúc thông báo về.
- Thấy Trấn Thiên Cổ Lệnh như thấy tổ sư gia, Phó Vân Phi và Ninh Chính Thiên đều phải quỳ gối hành lễ với tên tiểu tử Thông Huyền cảnh kia, vì truyện này mà Phó Vân Phi còn bị phạt đi Kiếm Hải!
- Tên kia đúng là đáng ghét mà, Phó sư huynh là Phi Kiếm Thiên Tử, là một trong tam đại đệ tử của Trấn Thiên Cổ Môn ta, thế mà lại phải quỳ trước mặt một tên Thông Huyền cảnh, đúng là vô cùng nhục nhã!
- Các trưởng lão đã hạ lệnh để Ninh sư thúc đi một chuyến nữa, muốn lấy Trấn Thiên Cổ Lệnh từ tay tiểu tử kia về…
…
Ngay lúc Trấn Thiên Cổ Môn đang sôi sùng sục thì Ninh Chính Thiên võ ngựa không ngừng tới Hoàng Cực Tiên Tông ở Đông Hoang Đại Vực.
Trấn Thiên Cổ Môn và Hoàng Cực Tiên Tông cách nhau khá xa, mặc dù có Thần Môn hư không nhưng vẫn cần ba ngày. Ninh Chính Thiên lại trên đường đi tới Hoàng Cực Tiên Tông.
Mà lúc này người của Hoàng Cực Tiên Tông không biết Ninh Chính Thiên đang tới, hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, không rảnh bận tâm tới hắn.
Sáu đại trưởng lão phản bội tông môn, kể cả đại đệ tử Lãnh Dật Phàm và thái thượng trưởng lão Lãnh Như Phong cũng bị giết chết. Những tin này đúng là làm chấn động Hoàng Cực Tiên Tông.
Trong lúc nhất thời, lòng người Hoàng Cực Tiên Tông bàng hoàng, thậm chí còn có dấu hiệu rã đám.
Lúc này, Ngô Kính Sơn, Khâu Văn Hãn, Lỗ Thừa Đức đều nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, ngồi lên vị trí trưởng lão xử lý mọi chuyện ở Hoàng Cực Tiên Tông với Giang Tĩnh.
Chu Ấu Vi là Thánh Nữ cũng không hề ít việc, bởi vì lão tổ đã truyền Thiên Thần Liệt Hỏa Kinh và Bá Thể Đan xuống, hạ lệnh chuyên tâm tu luyện.
Dạ Huyền thì một mình ở trong Tàng Kinh Các, thời gian hai ngày ngắn ngủi hắn đã xem xong hết hai tầng lầu, hôm nay đi tới tầng thứ ba.
Đám đệ tử Tàng Kinh Các sau khi thấy hành vi cổ quái của Dạ Huyền thì trêu đùa vài câu rồi rời đi. Hộ pháp trấn thủ Tàng Kinh Các thì lại rất để ý tới Dạ Huyền.
Lão tổ có lệnh, Dạ Huyền làm bất cứ việc gì cũng không được quản, cần chăm sóc, không để ai quấy rầy hắn.
Lão tổ đã đích thân hạ lệnh cho dù hộ pháp có nghi hoặc cũng không dám làm trái.
Thấy Dạ Huyền leo lên tầng thứ ba thì không nhịn được mà nói.
- Ngươi thật sự đọc hết?
Cũng thật sự không trách hắn được, hai ngày nay hắn luôn để ý Dạ Huyền. Hắn phát hiện Dạ Huyền rất quỷ dị, cầm một quyển bí tịch sau đó không bao lâu lại đặt xuống, thậm chí còn không thèm mở lại lấy quyển khác, lòng vòng như thế đã hai ngày rồi.
Hai ngày qua, Dạ Huyền đã xem hết một lượt hai tầng Tàng Kinh Các rồi, nhưng cuối cùng…
- Tìm được rồi.
Dạ Huyền mở thẻ ngọc ra, mỉm cười.