Vạn Cổ Đế Tế

Chương 26: Giết người không chớp mắt

Chương Trước Chương Tiếp

- Khâu tổ sư, tổ phụ ta sắp tới rồi, ngươi không được mang hắn đi!

Lãnh Dật Phàm lạnh giọng nói.

- Lãnh Dật Phàm, lão phu niệm tình ngươi là đại đệ tử của Hoàng Cực Tiên Tông, chỉ đánh lui ngươi. Nhưng nếu ngươi thật sự muốn gây sự, đừng trách lão phủ không thủ hạ lưu tình.

Khâu Văn Hãn trầm mặt nói.

- Khâu sư bá? Không phải đang trấn thủ tổ miếu sao, sao lại tới đây?

Nhóm người Triệu trưởng lão kinh ngạc.

- Đi thôi.

Khâu Văn Hãn nói với Dạ Huyền.

- Không sao, không cần đi, chờ tổ phụ của hắn tới.

Dạ Huyền tránh tay Khâu Văn Hãn, vừa cười vừa nói.

- Tổ phụ của hắn mà tới, ngươi sẽ không thể trốn được nữa.

Khâu Văn Hãn thở dài nói.

- Cục diện Hoàng Cực Tiên Tông như thế này, ngươi còn không quản sao?

Dạ Huyền hỏi ngược lại.

Khâu Văn Hãn sững sờ, lúc sau nói.

- Lão phu chỉ phụ trách trấn thủ tổ miếu, vậy thôi.

- Cổ hủ, Liệt Thiên Đại Đế mà thấy một màn này ngươi nghĩ hắn sẽ thấy thế nào?

Dạ Huyền hừ lạnh một tiếng.

Khâu Văn Hãn sửng sốt. Vấn đề này quả thực hắn chưa từng nghĩ tới, hắn chỉ phụ trách trấn thủ tổ miếu, chuyện khác hắn đều không hởi tới. Nếu không phải Dạ Huyền khiến tổ miếu hiện ra thần tích thì hắn cũng tuyệt đối không xen vào chuyện ngày hôm nay. Nhưng Dạ Huyền nói câu kia lại khiến hắn suy ngẫm.

- Nếu như Hoàng Cực Tiên Tông không còn, vậy ngươi trấn thủ tổ miếu còn có ý nghĩa gì?

Dạ Huyền tiếp tục hỏi.

- Sau khi ngươi chết, ai là người tiếp theo trấn thủ tổ miếu. Đến lúc đó, tổ miếu cũng hoang tàn, không còn ai nhớ tới Liệt Thiên Đại Đế nữa! Hiểu không, ông lão này.

Dạ Huyền không hề khách khí nói. Chỉ mấy câu thôi cũng khiến Khâu Văn Hãn bừng tỉnh, hắn cười khổ một tiếng.

- Đúng là lão phu cổ hủ, cảm ơn tiểu huynh đệ đã giúp ta tỉnh lại.

- Tỉnh lại rồi thì vẫn còn có thể cứu vãn, đợt lát nữa thái thượng trưởng lão kia tới, ngươi cứ ở bên cạnh quan sát, để ta xuất thủ là được rồi.

Dạ Huyền nhàn nhạt nói.

- Hả?

Để ngươi xuất thủ? Không phải chỉ là Thông Huyền cảnh thôi sao? Vừa rồi nếu không phải có Khâu Văn Hãn hắn thì Dạ Huyền đã chết dưới tay Lãnh Dật Phàm kia rồi!

Nhưng mà không đợi Khâu Văn Hãn kịp phản ứng, một giọng nói già nua vang vọng.

- Hoàng Cực Tiên Tông ta quả thật càng ngày càng lợi hại, chỉ một tiểu tử Thông Huyền cảnh lại có thể dẫn đến cục diện chém giết lẫn nhau.

- Là thái thượng trưởng lão!

Nghe thấy giọng nói kia nhóm Triệu trưởng lão vô cùng kích động.

- Tổ phụ tới rồi!

Lãnh Dật Phàm vui mừng hô lên. Mà bên phía Giang Tĩnh ai nấy đều sầm mặt xuống. Thái thượng trưởng lão có quyền lực còn trên tông chủ, bình thường không để ý thế sự, không rõ tung tích. Bây giờ thái thượng trưởng lão xuất hiện, hơn nữa còn là tổ phụ của Lãnh Dật Phàm, bên Giang Tĩnh vô cùng lo lắng. Trong lúc nhất thời, khí thế đều hạ xuống.

- Rốt cuộc cũng đã tới.

Dạ Huyền nhếch miệng cười một tiếng, sát ý hơi trào lên.

Vù vù…

Ngay sau đó, trên cao đạo trường Liệt Thiên đột nhiên xuất hiện thần quang, ngưng tụ thành một ông lão tóc bạc trắng, trường bào màu xanh, tay áo bay phất phới.

Uỳnh…

Ngay sau đó, đại chiến trong đạo trường lập tức dừng lại.

- Thái thượng trưởng lão!

Mọi người cho dù có nguyện ý hay không đều phải hành lễ. Người này chính là tổ phụ của Lãnh Dật Phàm, là tam đại thái thượng trưởng lão của Hoàng Cực Tiên Tông, Lãnh Như Phong.

- Đường đường là bát đại trưởng lão lại không hiểu chuyện như thế, chỉ vì một tên Thông Huyền cảnh mà chém giết nhau đầu rơi màu chảy, loạn thành cái gì rồi?

Lãnh Như Phong hừ lạnh một tiếng, hơi bất mãn nói.

- Bẩm thái thượng trưởng lão, chúng ta nghi ngờ tên này là gian tế của Trấn Thiên Cổ Môn, nhưng Giang trưởng lão cứ khăng khăng bảo vệ nên mới dẫn tới xích mích.

Triệu trưởng lão mở lời trước.

- Tổ phụ, chuyện này con có thể làm chứng!

Lãnh Dật Phàm lập tức phụ họa

- Hả?

Lãnh Như Phong nghe vậy nhất thời lạnh mặt.

- Còn dám bao che cho gian tế của Trấn Thiên Cổ Môn?

Sắc mặt Giang Tĩnh trắng bệch, khom người nói.

- Bẩm thái thượng trưởng lão, chuyện này chắc chắn là đặt điều. Dạ Huyền đã khiến cho người của Trấn Thiên Cổ Môn phải lui đi, chính là công thần của Hoàng Cực Tiên Tông, hơn nữa còn là con rể của ta, vốn dĩ không phải là gian tế gì cả!

Ánh mắt Lãnh Như Phong bén như dao bắn thẳng về phía Dạ Huyền, sau đó nói.

- Các ngươi phải biết mối thù giữa Hoàng Cực Tiên Tông và Trấn Thiên Cổ Môn, chỉ cần là gian tế của Trấn Thiên Cổ Môn thì dù là hoài nghi cũng không cần phải do dự, thà giết lầm còn hơn bỏ sót!

Dạ Huyền hơi híp mắt lại nói.

- Không hổ là người một nhà, nói chuyện đều vô lý như nhau. Đã như vậy thì ta cũng không cần ngồi đây mà nói đạo lý với các ngươi. Hoàng Cực Tiên Tông còn có đám sâu mọt này tồn tại thì vĩnh viễn đừng nghĩ tới việc quật khởi. Hôm nay ta thay Liệt Thiên giết hết đám phế vật này!

Nói xong thì Dạ Huyền chỉ tay một cái chạm nhẹ hư không như một giọt nước nhỏ xuống mặt hồ yên tĩnh, nháy mắt kích lên từng gợn sóng. Tiếng vang dữ dội vừa trầm vừa quỷ dị nổ ra. Một bàn tay màu đen vô cùng lớn từ Liệt Thiên tổ miếu bao trùm cả trời cao, sao đó đánh xuống!

- Không được!

Mặt Lãnh Như Phong biến sắc, đạp không muốn trốn đi. Nhưng bàn tay kia không cho Lãnh Như Phong cơ hội đó, trong nháy mắt đánh xuống.

Ầm ầm…

Một chưởng trực tiếp đánh thái thượng trưởng lão Lãnh Như Phong thành thịt nát.

Một màn này khiến tất cả mọi người kĩnh hãi bàng hoàng không kịp phản ứng. Tam đại thái thượng trưởng lão của Hoàng Cực Tiên Tông Lãnh Như Phong, mạnh hơn cả tông chủ vậy mà bị một chưởng đập chết? Chuyện gì thế này?

Trong vô thức mọi người đều sợ hãi tới tột độ, Dạ Huyền này quá đáng sợ!

- Còn các ngươi nữa.

Không đợi bọn hắn kịp phản ứng, Dạ Huyền đã di chuyển ánh mắt về phía Triệu trưởng lão.

- Đừng!

- Đừng giết ta!

Giờ khắc này đám Triệu trưởng lão mới ý thức được, không ngừng hô lớn.

Ầm ầm.

Dạ Huyền không quan tâm, bàn tay tiếp tục đánh xuống. Đám Triệu trưởng lão, đại trưởng lão, đều bị một chưởng đánh chết!

Lãnh Dật Phàm đứng chết lặng, cả người lạnh toát, hắn muốn chạy nhưng hai chân cứ cắm nguyên tại chỗ, không nghe theo sự sai khiến của hắn.

Ánh mắt Dạ Huyền quét về phía Lãnh Dật Phàm.

- Dạ Huyền, ngươi không thể giết ta, ta là đại đệ tử của Hoàng Cực Tiên Tông!

Lãnh Dật Phàm hoảng sợ, liên tục gào lên.

Dạ Huyền lạnh lùng nói.

- Ta đã nói rồi, cho dù ngươi là đại để tử của Hoàng Cực Tiên Tông, chỉ cần ngươi dám động vào ta, ta sẽ không ngại mà giết hết tất cả các ngươi.

Ầm ầm…

- Không…

Lãnh Dật Phàm hét lên không cam chịu, hắn còn rất nhiều việc phải làm, dã tâm của hắn còn chưa thực hiện được. Nhưng mà khi hắn đã động tới Dạ Huyền, chắc chắn phải chết, không ai có thể ngăn được!

Từ vạn cổ tới nay, người và ma đều nhiều không kể xiết, nhưng thử hỏi có mấy ai dám chọc đến Bất Tử Dạ Đế?

Có thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thật đen đủi Lãnh Dật Phàm này là một trong số đó. Chọc vào Dạ Huyền, chỉ có một con đường chết!

Rầm rầm…

Dạ Huyền không hề lưu tình, đám người đứng về phía Triệu trưởng lão đều bị đánh chế!

Khâu Văn Hãn, Lỗ Thừa Đức, Ngô Kính Sơn, Giang Tĩnh và Chu Ấu Vi nhìn thấy một màn này đứng chết lặng tại chỗ. Chỉ trong một nháy mắt thôi mà tất cả những người kia đều phải bỏ mạng, không một ai sống sót!

Không đúng, còn một người sống, là Triệu Ngọc Long.

Lúc này Triệu Ngọc Long đã sợ tới mức đái ra quần, hắn ngồi bệt trên mặt đất như không ngửi được cái mùi khai kinh khủng kia, trong mắt hắn chỉ còn sự hoảng sợ.

- Dạ, Dạ Huyền, Dạ đại ca, Dạ tổ tông… đừng giết ta, ta sai rồi. Ngươi coi ta là con chó sủa bậy vài câu ta cũng chịu, đừng giết ta.

Lúc này Triệu Ngọc Long làm gì còn bộ dạng công tử nho nhã kia, vô cùng nhục nhã.

- Bên cạnh ta đến con chó cũng không biết xấu hổ như ngươi.

Dạ Huyền nhàn nhạt nói.

Triệu Ngọc Long không nói hai lời lập tức tự vả vào miệng mình, trong nháy mắt hai má đều sưng lên.

Dạ Huyền nhìn Triệu Ngọc Long, chậm rãi nói.

- Không muốn chết?

- Không, không muốn.

Triệu Ngọc Long điên cuồng lắc đầu.

Uỳnh…

Bàn tay kia lại đánh xuống, trực tiếp đè Triệu Ngọc Long thành thịt nát.

Dạ Huyền bĩu môi nói.

- Không muốn chết còn tới gây chuyện với ta?

Đám người bên Giang Tĩnh câm như hến. Trời ơi, người này thật sự là Dạ Huyền sao? Thực sự là tên ở rể đần độn kia?

Chính xác là một tên ma quỷ giết người không chớp mắt!

Quá kinh khủng!

Tất cả mọi người đều bị Dạ Huyền đánh chết! Tàn nhẫn mà vô tình!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️