Vạn Cổ Đế Tế

Chương 24: Vu khống lăng nhục!

Chương Trước Chương Tiếp

- Không cho phép các ngươi ra tay với Dạ Huyền, ta đã xin chỉ thị của lão tổ rồi!

Chu Ấu Vi đứng phía trước, che chở cho Dạ Huyền ở đằng sau, nói với nhóm Triệu trưởng lão. Đám người Triệu trưởng lão sắc mặt cổ quái, không biết nói gì.

Chu Ấu Vi thấy thế cảm thấy cục diện có gì đó không đúng lắm, nàng dùng vẻ mặt nghi ngờ hướng về phía Dạ Huyền hỏi.

- Sao thế?

- Ta thắng rồi, đương nhiên bọn hắn không thể giết ta.

Dạ Huyền cười nói.

Chu Ấu Vi kinh ngạc nhìn Dạ Huyền, nhất thời không phản ứng kịp.

- Ta thắng rồi, bọn hắn còn phải quỳ xuống xin lỗi chúng ta, sau đó cút ra khỏi Hoàng Cực Tiên Tông.

Dạ Huyền nói lần nữa.

- Không thể nào!

Chu Ấu Vi lắc đầu theo bản năng. Nhưng chốc lát nàng lại nghĩ lại, lo lắng hỏi.

- Thật sự là thắng rồi?

Dạ Huyền liếc nhìn nàng một cái, có chút hơi giận nói.

- Đương nhiên, nàng phải biết phu quân của nàng là ai chứ.

Lông mi Chu Ấu Vi khẽ run run, nàng quay lại nhìn tất cả những người có mặt ở đây, sắc mặt của những người đó thể hiện rõ, Dạ Huyền thật sự đã giải quyết được chuyện Trấn Thiên Cổ Môn!

Chuyện này… Chu Ấu Vi cảm thấy như mình đang nằm mơ, nàng không dám tin mà nhìn Dạ Huyền, bất chợt cười rộ lên, vô cùng xinh đẹp. Trước đó sau khi nàng khóc lóc rời khỏi đại điện Liệt Thiên thì lập tức đi tìm lão tổ, muốn lão tổ ra tay để cho nhóm Triệu trưởng lão không được làm khó Dạ Huyền. Nhưng sau khi nàng trở về lại phát hiện Dạ Huyền vốn không tổn hại gì, còn giải quyết được việc Trấn Thiên Cổ Môn! Mặc dù không biết Dạ Huyền đã làm thế nào những kết quả thế này đúng là quá tốt! Trải qua những gì không còn quan trọng nữa.

Thấy Chu Ấu Vi cười rộ lên, Dạ Huyền cũng nhếch miệng nói.

- Phu nhân của ta cười lên là đẹp nhất.

Chu Ấu Vi đỏ mặt, lè lưỡi đùa nghịch.

Một màn này khiến cho Triệu Ngọc Long như muốn phát cuồng. Còn sắc mặt Lãnh Dật Phàm vô cùng khó coi, hắn nhìn Dạ Huyền lạnh lùng nói.

- Ngươi lấy tấm lệnh bài kia ở đâu?

Lời nói đó đã khiến tất cả mọi người chú ý, Triệu trưởng lão cũng nhìn Dạ Huyền. Bọn hắn cũng rất tò mò, tấm lệnh bài kia từ đâu mà tới. Lúc này Dạ Huyền mới thu hồi Trấn Thiên Cổ Lệnh vào trong vòng ngọc, nhàn nhạt nói.

- Mắc mớ gì tới ngươi.

Trấn Thiên Cổ Lệnh này do hắn đích thân chế tác, tấm cổ lệnh này không phải giả mà thật sự là tấm cổ lệnh thật. Vì ngày trước Dạ Huyền cũng từng tham gia chế tác nó. Cho Trấn Thiên Cổ Lệnh là cái gì thì đương nhiên đám người kia không biết rồi.

- Ngươi ăn nói cho thỏa đáng.

Lãnh Dật Phàm trầm giọng.

- Đừng đổi chủ để, quỳ xuống xin lỗi nhanh cho ta.

Dạ Huyền không nhịn được nói.

- Dạ Huyền, ta nghi ngờ ngươi là gian tế mà Trấn Thiên Cổ Môn phái tới!

Lúc này Triệu trưởng lão đã muốn làm loạn, muốn bọn hắn cúi đầu là không thể nào. Bây giờ chuyện của Trấn Thiên Cổ Môn đã được giải quyết, bọn hắn còn sợ một tên Dạ Huyền sao? Mấu chốt chính vấn đề chính là tấm lệnh bài kia, chỉ có nó mới khiến Phó Vân Phi và Ninh Chính Thiên quỳ xuống đập đầu, bọn hắn nhất định phải đoạt được!

Sắc mặt đại trưởng lão cũng trầm xuống nhìn Dạ Huyền, nói.

- Đúng vậy, từ trước tới nay lão phu chưa từng nghe thấy Trấn Thiên Cổ Lệnh bao giờ. Chắc chắn ngươi là gian tế diễn kịch với Trấn Thiên Cổ Môn.

Lời nói này khiến tất cả mọi người đều toát lên vẻ nghi ngờ. Quả thật là một màn vừa rồi khiến tất cả mọi người khó mà tin được. Dạ Huyền chỉ cần lấy ra một miếng lệnh bài là có thể khiến người của Trấn Thiên Cổ Môn quỳ xuống, sau đó rời đi, nói ba năm sau mới tới. Bên trong đó tồn tại quá nhiều nghi vấn.

- Ha ha…

Dạ Huyền cười rộ lên, nói.

- Tuy đã sớm đoán được các ngươi sẽ không thực hiện đúng lời hứa nhưng không ngờ lại còn bị các ngươi cắn ngược một cái. Lợi hại! Không hổ là tên trưởng lão giống như con chó trước mặt Trấn Thiên Cổ Môn, thật sự lợi hại!

- Đừng có nói bậy.

Đại trưởng lão trợn mắt nói. Vừa rồi hắn đúng là quá thảm, lời nói này của Dạ Huyền đúng là chọc vào tim đen của hắn.

- Nếu như ngươi thật sự là gian tế mà Trấn Thiên Cổ Môn phái tới thì vừa rồi vốn dĩ không được coi như là đã giải quyết nguy cơ của tông môn.

Lãnh Dật Phàm nói.

- Giao lệnh bài ra, chúng ta tra rõ ràng sẽ trả lại ngươi sự công bằng.

Lãnh Dật Phàm vươn tay ra.

- Giao ra đây!

Triệu trưởng lão hung hăng nói.

Dạ Huyền yên lặng, nhếch miệng nói.

- Xem ra các ngươi đang muốn nuốt riêng tấm lệnh bài này nhỉ.

- Mẹ kiếp, đường đường là trưởng lão, ta cần gì miếng lệnh bài của ngươi?

- Đường đường là trưởng lão? Nói như vậy, ngươi thật sự không định thực hiện giao ước sao?

Dạ Huyền híp mắt.

Đại trưởng lão cười nói.

- Đúng như Lãnh Dật Phàm đã nói, ngươi giao lệnh bài ra đây điều tra rõ ràng. Nếu như ngươi thật sự bị oan, đương nhiên bọn ta sẽ thực hiện lời hứa. Nhưng bây giờ còn chưa rõ chân tướng, chúng ta làm sao phải thực hiện chứ?

Ngô Kính Sơn vô cùng phẫn nộ, hắn giận dữ cười trào phúng.

- Lợi hại, trưởng lão của Hoàng Cực Tiên Tông không biết xấu hổ như vậy sao. Xem ra thời gian ta làm cung phụng ở đây cũng nên kết thúc rồi.

Sắc mặt mọi người đều thay đổi. Ngô Kính Sơn đã là cung phụng của Hoàng Cực Tiên Tông mấy năm nay, lập ra không tí công lao. Từ lúc Ngô Kính Sơn tới đây Hoàng Cực Tiên Tông đã thay đổi không ít. Hôm nay Ngô Kính Sơn nói lời này rõ ràng là muốn rời khỏi Hoàng Cực Tiên Tông!

- Ngô sư huynh đừng nóng, chuyện này vẫn chưa có kết luận.

Giang Tĩnh vội khuyên nhủ, chốc lát lại nói với đám người Triệu trưởng lão.

- Các ngươi đừng khinh người quá đáng, vừa rồi nếu không phải có Dạ Huyền thì Tiên Vân Khoáng Sơn và Dược Điền của Hoàng Cực Tiên Tông ta sợ đã bị lấy đi. Bây giờ thì sao? Các ngươi làm cái gì thế? Chèn ép công thần?

- Giang trưởng lão, chuyện liên quan tới Trấn Thiên Cổ Môn, ngươi còn muốn bao che chúng ta tuyệt đối không đồng ý!

Đại trưởng lão hừ lạnh nói.

- Còn Ngô huynh mà muốn rời khỏi Hoàng Cực Tiên Tông thì cứ mời, bây giờ trong mắt Ngô huynh chỉ có tên Dạ Huyền kia.

Lời nói này khiến sắc mặt Giang Tĩnh thay đổi cực kỳ khó coi, bà lạnh lùng nói.

- Các ngươi đừng quên, ngoài việc ta là trưởng lão thì còn là tông chủ phu nhân của Hoàng Cực Tiên Tông!

- Giang trưởng lão chỉ đứng về phía Dạ Huyền, rồi bắt chúng ta rời khỏi vị trí trưởng lão sao?

Triệu trưởng lão cười nói.

Trong lúc nhất thời, cục diện chia làm hai phe. Đại trưởng lão và Triệu trưởng lão ở một phe, còn Giang Tĩnh ở một phe.

- Các ngươi muốn tạo phản sao?

Sắc mặt Giang Tĩnh vô cùng khó coi.

- Haiz, vị trí trưởng lão của Hoàng Cực Tiên Tông thì có gì là tốt, còn không bằng hộ pháp của La Thiên Thánh Địa.

Lúc này Triệu Ngọc Long mới chậm rãi mở miệng, sắc mặt hắn tái nhợt, trong con ngươi hiện lên vẻ điên cuồng nhìn về phía Dạ Huyền, cất cao giọng nói.

- Nếu như Triệu trưởng lão và đại trưởng lão không ghét bỏ thì có thể rời khỏi Hoàng Cực Tiên Tông, cổng lớn của La Thiên Thánh Địa sẽ mở rộng chào đón các vị !

- Ồ, nếu thật sự là như thế vậy bọn ta rời khỏi Hoàng Cực Tiên Tông, thế nàp?

Triệu trưởng lão điềm nhiên nói.

Đại trưởng lão do dự một chút, cũng nói với Giang Tĩnh.

- Xin thỉnh Giang sư muội suy nghĩ lại, nếu thật sự ngươi đứng về phía Dạ Huyền, chúng ta sẽ rời khỏi tông môn.

- Triệu Ngọc Long!

Giang Tĩnh căm tức nhìn về phía Triệu Ngọc Long, dường như không ngờ tên mất trí kia lại muốn Hoàng Cực Tiên Tông sụp đổ. Khó khăn lắm Hoàng Cực Tiên Tông mới thoát khỏi sự áp bức của Trấn Thiên Cổ Môn, bây giờ nội bộ lại tan rã?

Dạ Huyền vẫn bình tĩnh nói.

- Một đám phế vật, muốn cút thì cút đi.

- Dạ Huyền, giao lệnh bài ra, chứng thực sự trong sạch của ngươi, các trưởng lão sẽ làm tròn lời hứa!

Lãnh Dật Phàm khẽ quát.

- Giao lệnh bài cho các ngươi thì các ngươi sẽ tha cho ta sao? Hơn nữa chuyện ngươi phái Trương Thiên Lâm tới giết ta ta còn chưa tính sổ đâu, từ lúc nào mà tới lượt ngươi ra oai ở đây.

Dạ Huyền liếc nhìn Lãnh Dật Phàm, cười nói.

- Ngươi đừng có ngậm máu phun người. Nếu ngươi không phối hợp điều tra thì bọn ta chỉ có thể dùng biện pháp mạnh trấn áp.

Lãnh Dật Phàm nhàn nhạt nói.

Triệu trưởng lão cũng cười lạnh.

- Sợ rằng hắn sợ chúng ta điều tra nên mới vậy. Ta chắc chắn hắn là gian tế của Trấn Thiên Cổ Môn! Người đâu, bắt hắn cho ta!

Trong nháy mắt, ba vị hộ pháp sau lưng Triệu trưởng lão trực tiếp xông về phía Dạ Huyền!

Dạ Huyền hơi híp mắt, bên trong như có tia sáng lóe lên. Đám người này thật sự muốn tìm cái chết.

Ầm!

Ngay lập tức, Ngô Kính Sơn hung hãn xuất thủ.

- Ngô huynh, không phải ngươi muốn đánh một trận sao, tới đi.

Nhưng mà ngay lập tức đại trưởng lão cũng xuất thủ ngăn Ngô Kính Sơn lại.

Tuy tu vi của Ngô Kính Sơn không thấp nhưng cũng chỉ là một luyện dược sư, chiến lực không cao, đối mặt với đại trưởng lão khó chiếm ưu thế.

Uỳnh…

Lúc này, không biết Lỗ Thừa Đức xuất hiện ở đâu ra, một mình chống lại ba hộ pháp!

- Giang trưởng lão, tốt nhất ngươi nên nhanh chóng ra quyết định đi.

Triệu trưởng lão nhàn nhạt nhìn Giang Tĩnh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️