Cùng lúc khi Dạ Huyền ra tay, Cửu Tàng Thiên Vương cũng xuất thủ. Theo tiếng niệm Phật vang lên, cả người gã ta bỗng chốc được bao trùm trong Phật quang vô tận, như vạn Phật chi chủ. Ba nghìn Phật Đà sau lưng gã ngâm tụng Phật kinh, lại thêm dị tượng ùn ùn phô triển, khiến Cửu Tàng Thiên Vương vào giờ khắc này chẳng khác gì Vạn Phật Chi Tổ.
Song, tuy Cửu Tàng Thiên Vương thoạt nhìn thân mang đại khí tượng, Phật vận căng tràn, nhưng chỉ có bản thân gã mới biết, trước một quyền của Dạ Huyền, gã căn bản không thể làm gì để phản đòn, chỉ có thể bày ra tư thế phòng ngự. Hơn nữa, cảm giác áp bách vô hình còn khiến gã không dám nhìn thẳng vào người trước mặt.
Lúc một quyền kia tới gần, Cửu Tàng Thiên Vương cảm giác đỉnh đầu mình đang bị thập vạn đại sơn đè ép, đến mức làm gã thở không ra hơi.
Thần sắc Cửu Tàng Thiên Vương ngưng trọng tới cực điểm. Gã vừa quan sát quyền đầu nhanh chóng biến lớn trước mặt, vừa điên cuồng vận chuyển Đại Đạo Pháp Tắc trong cơ thể. Nhưng chỉ tích tắc sau, dị tượng ba nghìn Phật Đà sau lưng Cửu Tàng Thiên Vương đã tan biến như hạt cát trôi khỏi lòng bàn tay, thậm chí toàn bộ dị tượng bốn phía xung quanh gã ta cũng hoàn toàn bị nghiền nát.
Sắc mặt Cửu Tàng Thiên Vương thoắt trắng bệch. Hai tay gã chắp mạnh vào nhau, Phật châu trong tay bị hất lên chừng như muốn triệt để đứt lìa, rồi ngay sau đó, tất cả sức mạnh đã biến mất không còn tăm tích. Mãi cho đến lúc thấy quyền đầu nọ dừng lại trong hư không cách mình ba tấc, Cửu Tàng Thiên Vương chỉ còn biết cười thê lương.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây