Sau khi gặp Dạ Huyền, Lục Ly liền trở về La Sát Cổ Tông bế quan tu luyện. Có điều tuy là người của La Sát Cổ Tông, nhưng bản thân nàng cũng có quan hệ nhân quả với Táng Long Đình, hơn nữa Lục Ly còn nhìn ra, chỉ có nàng mới có thể gạt bỏ nhân quả này được.
Hôm nay, Lục Ly vẫn bế quan trong động phủ của mình như thường lệ. Bất chợt, trong đầu nàng bỗng hiện lên vô số hình ảnh. Hồi ức cuồn cuộn ập tới như thủy triều khiến Lục Ly không thể không ngừng việc tu luyện. Nàng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, hai tay ôm đầu, sắc mặt tái xanh, thần sắc thống khổ vô cùng.
Mãi đến một canh giờ trôi qua, Lục Ly mới dần hồi thần, rồi vươn bàn tay trắng nõn ra khẽ chạm vào hư không trước mặt. Nơi đó tức thì huyễn hóa thành mặt kính, trong kính phản chiếu hình ảnh một nữ tử tịnh lệ tề nhĩ đoản phát* đang ngồi xếp bằng. Phần ngực nàng đầy đặn, vòng eo thon thả, vóc người hoàn mỹ mà ngũ quan cũng tinh xảo vô cùng. Song trên dung nhan tuyệt thế kia lúc này lại nhợt nhạt đến không còn chút sắc máu. Nàng vươn tay vuốt ve khuôn mặt của chính mình, khẽ giọng nỉ non:
- Không thay đổi là tốt rồi!
*Tề nhĩ đoản phát: tóc ngắn ngang vành tai.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây