Vạn Cổ Đế Tế

Chương 22: Cường thế bá đạo!

Chương Trước Chương Tiếp

- Hóa ra là nhi tử của Triệu sư huynh.

Nam tử họ Ninh kia mỉm cười.

Sức ép trên người Triệu Ngọc Long dường như hoàn toàn biến mất. Lúc này hắn mới cảm giác được mồ hôi sau lưng mình đã ướt đẫm áo.

- Ninh sư thúc tới Hoàng Cực Tiên Tông chắc cũng mệt mỏi, hay là ngồi uống một chén trà nghỉ ngơi một lát.

Triệu Ngọc Long vội nói.

Nam tử họ Ninh nhìn về phía nam tử mặc áo bào trắng, đối phương gật đầu.

- Được.

Lúc này nam tử họ Ninh kia mới trả lời. Giống như người chủ trì chính là nam tử trẻ tuổi mặc áo báo trắng chứ không phải hắn.

- Chuẩn bị trà!

Đại trưởng lão lập tức sai người đi chuẩn bị trà. Thấy nam tử họ Ninh kia đồng ý, Triệu Ngọc Long vô cùng vui mừng, còn không ngừng khiêu khích nhìn về phía Dạ Huyền như muốn nói ngươi thấy chưa, đó là sư thúc của ta.

Cảm nhận được ánh mắt của Triệu Ngọc Long, Dạ Huyền nhàn nhạt nói.

- Ngu xuẩn.

Triệu Ngọc Long này ở trong mắt Dạ Huyền không khác gì một tên hề đang nhảy nhót.

- Tên phế vật.

Triệu Ngọc Long cũng không tức giận, nói.

Mà giờ khắc này đám đại trưởng lão và Triệu trưởng lão thấy nam tử họ Ninh kia đồng ý cũng vô cùng vui mừng.

- Hai vị đạo hữu đi đường xa, tông môn ta tiếp đón không chu đáo, mong hai vị lượng thứ.

Đại trưởng lão khom lưng, giọng đầy nịnh nọt như sợ có người bất mãn. Hắn vừa dứt lời thì nam tử trẻ tuổi kia dừng lại, chau mày.

Nam tử họ Ninh phản ứng kịp, trở tay một cái tát bay đại trưởng lão, lạnh lùng nói.

- Ngươi nghĩ cái gì thế? Ngươi mà cũng xứng gọi công tử là đạo hữu?

Đại trưởng lão bị tát bay đi cực xa, ho ra máu nhưng không dám có chút tức giận, vội nói.

- Là tại hạ sai, mong hai vị đừng giận.

Một màn này khiến cho không ít người của Hoàng Cực Tiên Tông đều âm thầm nắm chặt bàn tay, cơn giận dữ dâng lên.

- Ninh sư thúc, đại trưởng lão lớn tuổi rồi lẫn lộn, người đừng giận.

Triệu Ngọc Long vội lên tiếng hòa giải.

Nam tử họ Ninh kia liếc nhìn đại trưởng lão một cái, nhàn nhạt nói.

- Không có lần sao!

Nói xong thì hai người mới ngồi xuống, chuẩn bị uống trà. Những người của Hoàng Cực Tiên Tông đều đứng ở bên cạnh mà không dám ngồi xuống.

Dạ Huyền lạnh lùng nhìn một màn này. Đám trưởng lão lúc trước còn cao cao tại thượng bây giờ lại giống như một con chó, chỉ biết vẫy đuôi mừng chủ.

- Ta nhớ không phải phụ thân ngươi là thánh chủ của La Thiên Thánh Địa sao, vậy sao ngươi lại ở Hoàng Cực Tiên Tông?

Nam tử họ Ninh bưng chén trà, hơi nghi hoặc hỏi Triệu Ngọc Long.

- Chắc Ninh sư thúc không rõ, chất nhi tới Hoàng Cực Tiên Tông có chút chuyện, cũng không phải là người của Hoàng Cực Tiên Tông.

Triệu Ngọc Long cung kính trả lời.

- Ra là vậy.

Ninh Chính Thiên ung dung cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Triệu trưởng lão nói.

- Nói chuyện chính, lần này phải giao Tiên Vân Khoáng Sơn ra, tông môn các ngươi chuẩn bị chuyển gi đi, sau này Tiên Vân Khoáng Sơn không thuộc về các ngươi nữa.

Đám người Triệu trưởng lão nghe vậy thì rầu rĩ, lại nhìn về phía Triệu Ngọc Long. Đối mặt với Ninh Chính Thiên, bọn hắn còn không dám mở miệng ra nói chuyện, hy vọng duy nhất chỉ có Triệu Ngọc Long. Còn Dạ Huyền bọn hắn đã sớm quên.

Triệu Ngọc Long cũng nhận ra, vội vàng nói.

- Ninh sư thúc, người xem có thể thương lượng thêm về chuyện này không. Tiên Vân Khoáng Sơn như mạch máu của Hoàng Cực Tiên Tông, nếu như không còn Tiên Vân Khoáng Sơn thì Hoàng Cực Tiên Tông cũng không còn nữa, Ninh sư thúc có thể đổi thức khác không.

Triệu Ngọc Long hi vọng nhìn Ninh Chính Thiên. Tuy lúc trước hắn đã hứa chắc nịch, nhưng đối mặt với Ninh Chính Thiên, trong lòng hắn cũng không rõ nữa.

Mọi người cũng nhìn Ninh Chính Thiên đầy hy vọng. Ninh Chính Thiên thì nhíu mày nhìn Triệu Ngọc Long, lại nhìn nam tử áo bào trắng ở bên cạnh, chậm rãi nói.

- Chuyện này sợ là không được.

- Cái gì?

Ninh Chính Thiên vừa nói, sắc mặt đám người Hoàng Cực Tiên Tông đã tái mét. Triệu Ngọc Long đã hứa chỉ cần nói tốt vài câu là được sao, làm sao mà lại thành ra thế này?

- Vì sao?

Triệu Ngọc Long nói theo bản năng.

- Hả?

Ninh Chính Thiên giương mắt nhìn Triệu Ngọc Long. Triệu Ngọc Long tự biết mình lỡ lời, vội nói.

- Ninh sư thúc, người suy tính thêm một chút. Không còn Tiên Vân Khoáng Sơn thì Hoàng Cực Tiên Tông cũng giải tán. Mà không còn Hoàng Cực Tiên Tông, Trấn Thiên Cổ Môn cũng không có tài nguyên tu luyện ba năm một lần kia.

Không đợi Ninh Chính Thiên mở miệng, nam tử áo bào trắng đã chậm rãi nói.

- Không có thì thôi, chỉ là một Hoàng Cực Tiên Tông, chút tài nguyên này Trấn Thiên Cổ Môn ta không thiếu.

Nói xong, hắn uống một hớp trà rồi để chén xuống, chậm rãi đứng lên nói.

- Quen uống Trà Thanh Thần của Trấn Thiên Cổ Môn, uống thứ trà thô này miễn cưỡng tạm được. Mà thôi, xem như vì chén trà thô này, không lấy Tiên Vân Khoáng Sơn nữa.

Lời vừa nói ra khiến tất cả mọi người đều ngây ra. Làm việc cái kiểu gì thế, chỉ vì một chén trà mà không lấy Tiên Vân Khoáng Sơn nữa! Tất cả mọi người đều kinh ngạc! Giống như là một giây trước vừa tuyên chết, một giây xong lại được cứu đúng là quá kỳ diệu.

- Vẫn là Triệu công tử lợi hại!

Không ít người đều mừng thầm trong lòng.

- Tên Dạ Huyền kia đúng là không đáng tin cậy, may mà có Triệu công tử không thì mọi chuyện coi như xong.

Triệu Ngọc Long cũng kinh ngạc không thôi, đúng là quá quỷ dị? Nhưng dù sao kết quả này cũng quá tốt!

Triệu Ngọc Long cười rộ lên nhìn về phía Dạ Huyền, chậm chọc nói.

- Ngươi thua rồi!

Lúc này đám người Triệu trưởng lão mới phản ứng kịp, kích động di chuyển ánh mắt về phía Dạ Huyền, mang theo vẻ châm chọc.

Dạ Huyền đút hai tay vào túi liếc nhìn nam tử mặc áo bào trắng một chút. Đúng là một đám đần độn, bị người ta đùa cợt còn vui vẻ như thế. Trấn Thiên Cổ Môn mà thật sự tốt như vậy thì Hoàng Cực Tiên Tông sao lại tới mức này?

- Các ngươi đừng vui mừng quá sớm.

Quả nhiên là như thế, nam tử áo bào trắng kia lại mở miệng một lần nữa, cười nói.

- Mặc dù không lấy Tiên Vân Khoáng Sơn, nhưng ta nghe nói khối Dược Điền của Hoàng Cực Tiên Tông cũng không tồi, đổi thành Dược Điền đi.

- Dược… Dược Điền?

Đám người đại trưởng lão sững sờ, sắc mặt tái nhợt tới cực điểm! So với Tiên Vân Khoáng Sơn thì Dược Điền cũng như là mạch thiên mệnh của Hoàng Cực Tiên Tông vậy! Không lấy Tiên Vân Khoáng Sơn nhưng lại lấy Dược Điền? Vốn dĩ không hề khác nhau.

- Đại nhân, không được, Dược Điền cũng là căn mệnh của Hoàng Cực Tiên Tông ta, nếu như mất đi thì tông môn không gánh nổi được một năm!

Đại trưởng lão vội nói.

- Tiên Vân Khoáng Sơn là căn mệnh, Dược Điền cũng là căn mệnh. Hoàng Cực Tiên Tông ngươi sao lắm căn mệnh thế, lấy đi một thứ cũng không sao.

Nam tử áo bào trắng kia nhàn nhạt nói.

- Tiên Vân Khoáng Sơn duy trì cung ứng linh thạch, Đan Điền cung ứng đan dược, thiếu một thứ cũng không được!

Đại trưởng lão không ngừng kêu khổ. Cho dù là Tiên Vân Khoáng Sơn hay Dược Điền đều vô cùng quan trọng đối với Hoàng Cực Tiên Tông.

Nam tử áo bào trắng kia một giây trước còn không muốn lấy Tiên Vân Khoáng Sơn, bây giờ lại đòi Dược Điền, vậy thì có gì khác nhau? Đều không phải muốn lấy mạng Hoàng Cực Tiên Tông sao?

Nam tử kia chậm rãi nhìn về phía đại trưởng lão, nhàn nhạt nói.

- Ngươi nghĩ ta ở đây để thương lượng với các ngươi sao? Ta chỉ nói với các ngươi một tiếng thôi, chuẩn bị đi. À, nghe nói Thánh Nữ thức tỉnh thần thể đúng không, cho ta gặp nàng.

Một câu nói thôi khiến sắc mặt của mọi người ở Hoàng Cực Tiên Tông đều thay đổi. Chẳng những muốn Dược Điền còn muốn cả Chu Ấu Vi!

Lúc này Dạ Huyền cũng nhìn về phía nam tử kia, hơi nhíu mày nói.

- Ngươi tìm vợ ta làm gì?

Nam tử kia thấy Dạ Huyền, kinh ngạc nói.

- Thánh Nữ của Hoàng Cực Tiên Tông là phu nhân của ngươi?

- Dạ Huyền, không được nói bậy!

Giang Tĩnh thay đổi sắc mặt, vội vàng nói.

- Đại nhân không cần để ý tới hắn, hắn chỉ là một tên đần độn thôi.

Triệu trưởng lão vội vàng nói.

Thình thình!

Uỳnh…

Một kiếm ý kinh khủng bạo khởi từ nam tử áo bào trắng kia, trong nháy mắt ép sát khiến tất cả mọi người không ngóc đầu lên được.

- Ta không hỏi các ngươi.

Nam tử kia quét mắt nhìn xung quanh, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm. Tất cả mọi người cúi đầu, câm như hến. Lúc này hắn mới hài lòng mà di chuyển ánh mắt về phía Dạ Huyền, nhàn nhạt nói.

- Thông Huyền tầng thứ chín, phách phàm thể, chưa mở Thần Môn. Một người như vậy mà lại là phu quân của Thánh Nữ?

- Phải thì sao?

Thần sắc Dạ Huyền không thay đổi, nghiêm túc nhìn đối phương.

- Tiên sinh…

Ngô Kính Sơn lo lắng, nam tử kia tuy trẻ tuổi nhưng thực lực không lường được! Ngô Kính Sơn cảm nhận được áp lực vô tận.

- Phu nhân ngươi đã thức tỉnh thần thể, ở đây đúng là phí phạm nhân tài, ta phải dẫn nàng rời khỏi.

Nam tử nhàn nhạt nói.

Lời vừa nói ra, sắc mặt đám người Triệu Ngọc Long sầm lại. Chuyện này…

Người của Trấn Thiên Cổ Môn coi trọng Chu Ấu Vi, muốn dẫn nàng đi! Triệu Ngọc Long nhìn về phía Ninh Chính Thiên, trong lòng có vô vàn đau khổ dâng lên. Hắn biết cho dù là Ninh Chính Thiên cũng không dám bất kính với nam tử áo bào trắng kia. Lời nói trong miệng nam tử kia nói ra thì sẽ không thay đổi.

- Ồ?

Dạ Huyền cười nhạt một tiếng.

- Dẫn theo con chó của ngươi, cút khỏi Hoàng Cực Tiên Tông.

Không thì Dạ Huyền đã nắm trong tay một miếng cổ lệnh màu đen. Trên cổ lệnh có khắc chữ, “Trấn và “Thiên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️