Nhìn cái sân nhỏ không một bóng người, Thường Tịch có cảm giác thất lạc. Cả đêm qua nàng không ngủ vì để suy tư một việc, mình có nên trả lời Dạ Đế ca ca hay không, thật ra nàng thật muốn nói câu nói kia, nhưng nàng cũng có lo lắng của mình. Nếu bước vào bên trong thế giới của Dạ Đế ca ca, chúng mình còn có thể ở chung giống bây giờ hay không?!
Vấn đề này, nàng suy nghĩ một buổi tối, nhưng tất nhiên không ra được đáp án. Có điều, nàng âm thầm quyết định, chờ làm xong việc hôm nay, đến lúc ăn cơm chiều, nàng sẽ nói chuyện này với Dạ Đế ca ca. Chỉ tiếc. . . có lẽ đã chậm rồi.
Thường Tịch đứng trong sân, cảm nhận được tảng sáng gió nhẹ, mặc dù là mùa hạ, nhưng sao lại lạnh thế. Thường Tịch cắn môi, viền mắt đỏ lên, tại sao chỉ mới một đêm đã đi rồi? Đã như vậy, vậy cần gì phải đợi nàng hơn nửa năm chứ?!
Thường Tịch không hiểu, nàng không phát hiện, tâm tính mình đã xảy ra một chút biến hóa, trong thời gian tiếp xúc này, nàng phát hiện người kia đã chiếm địa vị rất quan trọng trong lòng nàng.
- Đúng là không cùng một thế giới!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây