Thiên Uyên Phần Địa sừng sững trong hỗn độn, lấy Thiên Bi làm ranh giới, phân ra khu vực bên trong và bên ngoài. Nhưng thật ra khái niệm này rất mơ hồ, chỉ là thuận lợi phân chia Thiên Uyên Phần Địa thôi, Dù sao Thiên Uyên Phần Địa rộng lớn đến mức nào, không ai biết, có lẽ trong thế gian này, chỉ có Bất Tử Dạ Đế nắm giữ Thiên Uyên Phần Địa mới có thể biết đáp án. Nếu phân chia như thế, vị trí hiện giờ của mấy người Dạ Huyền vẫn thuộc về ngoại vi Thiên Uyên Phần Địa. Đi qua từng núi ngọn lớn, lướt qua từng hà lưu, vượt đồi núi sơn cốc, dọc theo đường đi, tiểu nữ đồng đều rất vui vẻ, phong cảnh dọc con đường này chứng kiến dường như cũng vì vậy có vẻ càng thêm mỹ quan. Trên thực tế, trong Thiên Uyên Phần Địa, nào có phong cảnh gì cơ chứ, ngược lại, nó tử khí hủ bại, không thấy được bất kì sinh linh nào, có chăng chỉ là vô tận tĩnh lặng, cho dù hà lưu cũng là hắc sắc, tử khí quỷ dị, bởi vì trong những hà lưu đó mai táng người chết.
Một canh giờ sau, Dạ Huyền dừng bước lại, tiểu nữ đồng vừa kích động vừa khẩn trương, nhỏ giọng hỏi:
- Đến nơi rồi sao?
Càn Khôn lão tổ gật đầu, tiểu nữ đồng nhìn xung quanh, nhưng không thấy được người nàng muốn thấy, nàng không khỏi vội vàng nói:
- Ở chỗ nào?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây