Tinh Hi Thiến cùng Tinh La Khinh không chen chúc tiến lên cảm ơn như những người khác mà đứng ôm quyền ở khoảnh cách xa tỏ lòng biết ơn.
“Thiếu niên nhân tộc….ngươi….ngươi có thể….cứu ta hay không?”
Một âm thanh có chút hư nhược vang lên từ trong chỗ tối của phía Nam quảng trường, âm thanh tương đối mỏi mệt, trạng thái tựa hồ như rất kém cỏi.
“Ồ! ngươi muốn giết ta, vì sao lại muốn ta cứu ngươi?”
Tịch Thiên Dạ chậm rãi quay người, chắp tay sau lưng như cười như không nhìn về phía hẻo lánh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây