Quả thực ăn vào thì nhạt nhẽo, nhưng bỏ đi thì lại tiếc.
“Ta nên giết ai đây?” Nghe cuộc đối thoại giữa Lâm Du Cảnh và Kỳ Lâm Triệt, Vọng Ngưng Thanh cũng không có mục tiêu cụ thể, chỉ có thể hỏi Linh Miêu bên cạnh.
“Theo quỹ đạo số mệnh ban đầu, Vân Xuất Tụ đã giết vị trưởng lão La Hán Tuệ Trì của Khúc Linh tự, Thái Thượng trưởng lão Yến Hồi của Vọng Nguyệt môn Côn Lôn, gia chủ Tưởng Húc của Tưởng gia...” Linh Miêu lần lượt đọc ra vài cái tên, nó nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng nào biết mỗi cái tên nó nói ra đều là những nhân vật khiến giang hồ chấn động, “Gần như các môn phái lớn đều bị đắc tội hết rồi, tiếc là Hư Tĩnh tông ẩn cư trong rừng sâu núi thẳm, không bị Kỳ Lâm Triệt nắm được thóp, nếu không e rằng cũng khó thoát khỏi kiếp nạn.”
Những mục tiêu mà Kỳ Lâm Triệt lựa chọn, ngoài việc danh tiếng vang dội giang hồ còn có một điểm chung -- vươn tay quá dài.
Giang hồ ngày nay coi trọng một câu “chuyện giang hồ giải quyết theo luật giang hồ”, có người phạm tội, dùng tư hình nhưng không báo quan phủ là chuyện thường thấy ở giang hồ. Nhưng giang hồ là nơi nào có chính tà đúng sai? Chỉ có ân oán lập trường. Không muốn bị người ta nói ra nói vào, nắm được thóp, tự nhiên phải tìm một người có thực lực, có danh vọng để làm chỗ dựa. Thế lực sau lưng người này không thể quá nhỏ, nếu không sẽ không áp chế được sự chất vấn của thế nhân; thực lực bản thân người này cũng phải đủ cao siêu, nếu không thời buổi này xét xử công bằng, xử bên Đông oán bên Tây, làm sao có kết cục tốt đẹp?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây