Kỳ Lâm Triệt tuy có vẻ yếu đuối, nhưng dù sao cũng là một nam nhân trưởng thành, hắn cao hơn Vân Xuất Tụ gần một cái đầu. Nhìn đỉnh đầu tròn tròn và mái tóc đen mượt như lụa của nàng, không nhịn được đưa tay xoa xoa gáy nàng, vừa dỗ dành vừa buồn cười: “Có gì mà khó chịu? Yến Xuyên bao nhiêu tuổi rồi, còn nàng bao nhiêu tuổi, đánh không lại cũng là chuyện bình thường.”
Vọng Ngưng Thanh có chút khó hiểu, nàng không phải vì đánh không lại Yến Xuyên mà ủy khuất, tuy rằng cảnh giới kiếm đạo của hai người ngang nhau, nhưng Yến Xuyên không có ý định giết người, còn kiếm thuật của Vân Xuất Tụ ngoài thanh phong minh nguyệt còn có cả mặt tàn nhẫn chém giết dã thú. Thực ra nàng có thể giết Yến Xuyên, nhưng vì lời đe dọa “không được giết người” của Kỳ Lâm Triệt nên mới bị hạn chế khắp nơi.
Người này sao lại còn ra vẻ dạy dỗ nàng? Rõ ràng là hắn sai cơ mà.
Vọng Ngưng Thanh tức giận, không nhịn được đánh hắn một cái.
Nàng là người trời sinh thần lực, có thể bẻ gãy vàng, cũng biết rõ Kỳ Lâm Triệt là kẻ yếu ớt, sợ đánh hỏng người ta nên không ra tay mạnh, chỉ đánh nhẹ nhàng một cái.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây