Vọng Ngưng Thanh không đáp, nàng rút thanh kiếm giấu trong đàn ra, không né không tránh, cứ thế đâm một kiếm không chút hoa mỹ về phía Yến Xuyên. Nàng lướt trên không như tiên hạc đạp mây, thế kiếm sắc bén không chút pha tạp, nhanh đến nỗi mũi kiếm như thu thủy kia chỉ còn lại một vệt sáng lạnh lẽo. Rõ ràng đang là đầu xuân, hoa ngọc lan trên cành trong sân nở rộ, nhưng khi lưỡi kiếm của cô gái xé gió lao tới, Yến Xuyên lại như ngửi thấy mùi tuyết phủ quanh năm không tan trên đỉnh núi Côn Lôn.
Trong lòng Yến Xuyên giật mình, theo bản năng rút kiếm ra.
Khoảnh khắc hai lưỡi kiếm chạm nhau tạo ra tiếng leng keng rắn chắc. Kiếm của Vọng Ngưng Thanh mang theo sự lạnh lẽo của gió tuyết và giá lạnh của mùa đông khắc nghiệt, gần như muốn đóng băng cả gió đêm và ánh trăng sáng tỏ. Tuy nhiên, Yến Xuyên cũng không phải hạng tầm thường, nội lực của ông ta thâm hậu như biển cả, thế kiếm tuy nặng như núi nhưng không hề vụng về, chỉ khiến người ta cảm thấy uy thế ngập trời, như sóng lớn cuồn cuộn. Vị đệ nhất giang hồ một thời sau mười năm ẩn dật, vung ra một kiếm bừng tỉnh giấc mộng hồng trần, kiếm khí xé toạc mảnh vải bọc lưỡi kiếm, vẽ nên một vầng sáng tựa trăng non trên nền trời đêm.
Kỳ Lâm Triệt được Ảnh Nhất đỡ dậy, đứng bên cửa sổ, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Một người một kiếm như sương tuyết, một người có lưỡi dao như trăng sáng, hai loại kiếm khí khác nhau va chạm vào nhau tạo ra một làn sóng khí quét sạch tàn hoa trong vườn, có cảm giác ngổn ngang mà lại thê lương điên cuồng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây