Những nha hoàn hầu hạ bên cạnh cúi đầu cắn môi, cố gắng kìm nén tiếng cười suýt nữa thì bật ra khỏi cổ họng, mãi đến khi nhận được ánh mắt sắc bén như dao của chủ nhân, họ mới miễn cưỡng lấy lại vẻ mặt bình thường.
“Ăn cơm.” Kỳ Lâm Triệt gõ gõ lên bàn, lạnh lùng nói, “Ăn không nói, ngủ không nói.”
Vọng Ngưng Thanh không hiểu nổi, người này rõ ràng là rất không kiên nhẫn với nàng, vậy mà cứ phải cố tình dành thời gian ra ăn tối cùng nàng. Nhưng xét thấy sự tham gia của Kỳ Lâm Triệt đã khiến cho bữa tối thêm phần thịnh soạn, Vọng Ngưng Thanh cũng ngậm miệng không phàn nàn nữa. Hai người yên lặng dùng bữa tối.
Kỳ Lâm Triệt khi không nổi nóng, trông khá là nho nhã lịch sự.
Trên người hắn toát ra khí chất cao quý, trầm ổn mà không kiêu ngạo, phong thái tao nhã, ung dung, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi người này lại xuất thân hàn vi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây