Mặc dù sau đó Viên Thương nhận được sự giúp đỡ của các gia tộc sĩ phu và Sở gia, nhưng nguồn cung cấp từ “tiên sinh” vẫn chưa bao giờ thiếu hụt, điều này thật sự đáng kinh ngạc.
“Nuôi dưỡng một đội quân đã là chuyện không dễ dàng, huống chi lại là đội quân Trấn Bắc từng vang danh thiên hạ.” Tiêu Cẩn thở dài, trong lòng dâng lên sự cảm khái và ngưỡng mộ sâu sắc, “Chi phí cho đội quân Trấn Bắc luôn là khoản lớn nhất, tiền tài động lòng người, biết bao nhiêu tham quan ô lại trên triều đều nhắm vào đội quân Trấn Bắc, chẳng phải là vì lý do này sao? Nhưng số bạc bọn họ tham ô, công chúa Dung Hoa lại dùng một cách khác thu về, làm việc này suốt bốn năm trời, khiến thanh danh của bản thân bị hủy hoại, ta thật sự bội phục.”
Lời Tiêu Cẩn nói rõ ràng, nhưng Viên Thương nghe xong lại cảm thấy đau buồn, hắn lẩm bẩm hỏi: “Nhưng tại sao nàng ấy phải làm vậy? Nàng ấy là kim chi ngọc diệp được người người kính trọng, tại sao phải dấn thân vào vũng nước đục này?”
Trong lòng Viên Thương vô cùng phức tạp, bởi vì hoàng thất Cảnh quốc chính là đầu sỏ đã hủy diệt Viên gia, chim bay hết thì cung tốt cất đi, thỏ khôn chết thì chó săn bị nấu, tuy rằng kẻ thù của Viên Thương là An Đô Vương âm mưu soán ngôi, nhưng hoàng thất Cảnh quốc cũng không phải hoàn toàn vô tội, trong suốt bốn năm dài đằng đẵng, thù hận luôn là động lực để Viên Thương tiếp tục bước tiếp.
Nhưng bây giờ, có người nói cho hắn biết, gốc rễ của hoàng thất Cảnh quốc vẫn chưa hoàn toàn mục nát, nhưng Viên Thương đã không còn biết nên dùng bộ mặt nào để đối diện với vị quân vương mà mình từng thề trung thành, nhưng lại phụ lòng hắn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây