Ngô Khải Minh nghiêm mặt, muốn cúi đầu bái Ngô Uyên, nhưng lại bị hắn nhanh chóng tiến lên đỡ lấy, cánh tay rắn chắc hữu lực kia khiến cho Ngô Khải Minh càng thêm kinh hãi.
Ngô Uyên dìu ông đứng thẳng dậy.
“Tộc trưởng, ta làm, là chuyện nên làm.”
Ngô Uyên cười nói, ánh mắt đảo qua Ngô Long, Ngô Đông Diệu, Ngô Lục gia: “Các vị trưởng bối, thúc bá, ta sắp phải đến tổng bộ Hoành Vân tông, cách xa vạn dặm, mẫu thân và muội muội, còn phải nhờ mọi người chăm sóc.”
“Chắc chắn rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây