Sau khi trưởng thành, cả Bạch Lãng lẫn Nhị Hắc đều đã trở thành đệ nhất thiên hạ, không sợ một ai, vô cùng dũng mãnh, không có bất kỳ con thú nào dám trêu vào.
Sau tiếng hổ gầm vọng lại từ núi, Bạch Lãng cũng gầm lại vài tiếng, sau đó gầm gừ với Mạnh Thanh La một cách sốt ruột. Mặc dù Mạnh Thanh La không hiểu Bạch Lãng muốn nói gì nhưng từ vẻ mặt của nó, nàng vẫn đoán được đại khái nó có ý gì.
“Tức phụ của ngươi sắp sinh rồi à? Vậy mau đi đi!”
Yến Tu Trúc nhận lấy cái cuốc từ tay Mạnh Thanh La, vác trên vai. Mạnh Thanh La đặt Nhạc Nhạc lên vai Nhị Hắc, đặt Hỉ Hỉ và Lạc Lạc lên lưng Bạch Lãng, thế rồi đoàn người và hai thú nhanh chóng phóng lên núi.
Trên đường lên núi, nhóm Mạnh Thanh La bắt gặp Tiết lão đầu vừa lên núi hái dược thảo về. Quả nhiên là Tiết thần y có khác, rất biết cách chăm sóc bản thân, lại có nước linh tuyền của Mạnh Thanh La hỗ trợ nên dù đã hơn bát tuần, sắp chín mươi tuổi, ông ấy vẫn còn rất minh mẫn, có tinh thần, đi đứng vững vàng, mỗi khi rảnh rỗi là lại lên núi hái thuốc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây