Ý định ban đầu của Trần lão đầu là giúp đỡ người Mạnh gia thôn trong núi sâu. Nhưng sau đó ông ta phát hiện, trong Mạnh gia thôn không chỉ có người có vận khí, mà còn có người tài giỏi và ưu tú, thế nên ông ta không cần phải rước nợ vào thân.
“Sư phụ, ngài còn đi nổi không?”
Mạnh Thanh La hỏi lão nhân có tạo hình vừa đặc biệt lại mới lạ trước mặt. Hai tay ông ấy buông thõng, chân khập khiễng, ngoẹo cổ, lưng đeo sọt thuốc, lông mày và râu mép đều trắng xóa.
“Không đi nổi thì con khiêng hay cõng ta đi chắc?” Tiết lão nhân trợn mắt, trong lòng lại thầm nói: Cuối cùng đồ đệ vô lương tâm cũng lo nghĩ cho sư phụ rồi, còn biết quan tâm ông ấy một câu.
“Đúng là không cõng nổi.” Mạnh Thanh La gật đầu, thở hổn hển nói: “Con còn đang muốn được cõng đây!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây