Sau khi từ Nam Cương về lại Phúc Lai thôn mà mình quen thuộc nhất, lại còn có thêm hai tiểu cữu cữu, Bình Bình và An An vui vẻ như đang đón Tết, bắt đầu hào hứng chạy quanh thôn cùng Nhị Hắc và Bạch Lãng.
“Chà, Bình Bình, An An, về nhà rồi à!” Trương trưởng thôn từ cổng làng trở về, tình cờ gặp được hai bé cưng.
“Vâng, Trương gia gia, bọn cháu về rồi! Trương gia gia, để cháu kể cho gia gia nghe, cháu lại có thêm hai cữu cữu nữa. Cữu cữu của cháu còn nhỏ hơn cả cháu, hai tiểu cữu cữu không biết nói, chỉ biết khóc thôi, à, còn chỉ uống được sữa và nước nữa…” An An lạch bạch chạy đến trước mặt Trương trưởng thôn, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm lại nói, chỉ còn thiếu bước bắc loa phát thanh cho cả thôn cùng nghe.
“Ôi chao, thật sao?” Trương trưởng thôn nghe tin lại có thêm hai em bé nữa, lập tức có hứng thú với chủ đề của An An, ông ấy tò mò nhìn An An hỏi lại. Trong nhà Mạnh lão gia tử đã có mười tôn tử rồi, còn tưởng rằng lần này có thể có thêm hai tôn nữ, không ngờ lại vẫn còn hai tôn tử. Chậc chậc, người ta trông ngóng tôn nhi đến đỏ cả mắt, còn Mạnh gia thì lại ngược lại.
“Vâng, đúng vậy Trương gia gia, đến lúc đó gia gia nhớ đến nhà cháu uống rượu, nương cháu nói, hai cữu cữu ra đời rồi, nhất định phải mời toàn bộ người trong thôn đến uống rượu.” Ông cụ non An An nói với Trương trưởng thôn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây