“Ừ, dạo này con không có ở nhà, bà ấy nhớ con nhiều lắm, tuy rằng tổ mẫu con chưa bao giờ nói ra, nhưng trong lòng chúng ta đều biết rõ, con là nơi gửi gắm duy nhất ở trong lòng bà ấy tại quãng đời còn lại, hầy…” Liễu thị nói xong khẽ thở dài một cái.
“Dạ, con biết rồi, chỉ cần con ở nhà, con sẽ tới thăm bà ấy nhiều hơn!”
“Hôn kỳ của con cũng đã được ấn định rồi, tổ mẫu con vui lắm đó, bà ấy nói cho nương, bà ấy chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ được chứng kiến tôn nữ thân sinh của mình xuất giá! À, đúng rồi, Bát Lang ở đó có nghe lời không?”
“Bát đệ ở đó vẫn khỏe lắm, nương không cần phải lo lắng cho đệ ấy. Mỗi ngày ngoài việc luyện võ với học tập binh pháp ra thì đệ ấy sẽ đi theo Yến Vương gia, chạy việc vặt như là rót nước cho ngài ấy, làm những việc nhỏ trong khả năng của mình, tạm thời sẽ không cho đệ ấy lên chiến trường đâu. Hiện tại đệ ấy với nhị bá, Tam Lang đều sống trong phủ của Yến Vương gia ở Nam Cương. Đến tối đói bụng sẽ có người hầu nấu cơm cho đệ ấy ăn, lúc con rời đi còn cho hai người bọn họ một ít ngân phiếu nữa, muốn ăn gì thì cứ nhờ người nấu cơm trong phòng bếp đi mua nguyên liệu về làm là được.”
“Con suy xét thật chu đáo, thằng nhỏ có sức ăn lớn, tối mà không được ăn cơm thì sẽ dễ bị đói ngất!” Dương thị không khỏi bật cười khi nhắc đến nhắc tới đại nhi tử nhà mình, ăn nhiều đói nhanh, sức lực cũng lớn: “Chân của Tam Lang lành hẳn rồi chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây