Bình Bình nhìn tiểu thập nhất một thoáng, lại nhìn sang đệ đệ, gương mặt nhỏ nhắn trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Là cữu cữu!”
“Ca ca, đệ nhỏ hơn huynh nên là đệ đệ của huynh, thập nhất và thập nhị nhỏ hơn đệ nên là đệ đệ của đệ mà!” An An nóng nảy, không muốn làm người nhỏ nhất.
“Thập nhất do ngoại bà sinh, thập nhị do nhị ngoại bà sinh, đều là cữu cữu. Chỉ có hài tử bọn họ sinh sau này hoặc là nương sinh nữa mới là đệ đệ, muội muội của chúng ta. Đệ xem đi, Đại Nha tỷ tỷ chính là do đại cữu sinh!” Bình Bình còn lâu mới bận tâm cảm xúc của đệ đệ, trả lời đến đơn giản thô bạo.
An An nghe ca ca nói vậy thì biết mình lại thua rồi, mộng tưởng làm ca ca tan vỡ. Thế là An An trề môi nhỏ, mắt đỏ lên, đứng đó ngơ ngẩn thật lâu, ánh mắt tràn đầy thất vọng. Nhưng tóm lại bé vẫn sợ dọa đến tiểu thập nhất nên không dám khóc thành tiếng.
Lúc Mạnh Thanh La từ bếp trở về, vừa vào phòng đã nhìn thấy An An buồn bã ủ rũ đứng nơi đó, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tiểu thập nhất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây