Kể từ khi nhi tử tuấn tú của mình về nhà, Phúc vương phi ngay lập tức đổi hết các thị nữ hầu hạ trong tiểu viện của hắn ta thành người hầu. Nhi tử của bà ta ngốc nhưng bà ta đâu có ngốc. Yến Tu Doãn quá đơn thuần, lỡ có kẻ động tay động chân, gây chuyện rồi đổi sang người khác thì rắc rối to.
“Bẩm Thế tử, thuộc hạ vừa nghe tri phủ đến báo cáo với Vương gia rằng trận tuyết ở Bắc Châu năm nay rất lớn, khiến cho hầu hết các thôn trang gặp khó khăn do bão tuyết, nhà thì sập, người thì bị thương. Hiện giờ các nạn dân không có chỗ ở, cũng không có đồ ăn, Vương gia phải đi cứu trợ thiên tai.” Hộ vệ của Yến Tu Doãn đi vào, bẩm báo với hắn ta.
Ơ?
Nghe vậy, Yến Tu Doãn đặt khoai lang nướng đang cầm trong tay xuống: “Đi thôi, tìm cha ta. Ta muốn tự mình đi xem tình hình thế nào, sau đó sẽ thu xếp nạn dân cùng với bọn tri phủ. Ta phải học theo cửu ca của ta mới được. Khi đó huynh ấy đã sắp xếp chỗ ở và cái ăn, cái mặc cho nạn dân rất tốt, cho dù số lượng lưu dân nhiều không tưởng mà huynh ấy vẫn hoàn thành nhiệm vụ. Còn số người gặp nạn trong trận tuyết lần này thì ít hơn nhiều, ta cũng sẽ làm tốt!”
Nói xong câu ấy, Yến Tu Doãn đi rửa tay, dẫn theo hộ vệ và người hầu của mình tìm gặp Phúc Vương gia.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây