“Huyện chủ, lão Phương, sao lại thế này? Không phải nói đến lúc thì dừng sao?” Câu đầu tiên sau khi Trần tướng quân chạy lên đài không phải hỏi một mình Mạnh Thanh La mà là hỏi cả hai người.
Nếu ông ấy chỉ hỏi một mình Mạnh Thanh La, thì cho dù chỉ là hỏi rõ tình huống thì cũng là một cách chỉ trích ngầm.
Mạnh Thanh La chỉ thờ ơ nói: “Phương thiên phu trưởng phạm quy, nên ta cũng học theo gã ta mà phạm quy, nhưng mà người phạm quy trước là gã ta, cho nên, ấn theo quy củ thì trận tỷ thí này gã ta đã thua. Trần tướng quân, trận tỷ thí hôm nay cũng dừng tại đây thôi, ngươi dẫn Phương thiên phu trưởng đi khám đầu gối đi, đừng để bị phế, ta đi trước đây!”
Mạnh Thanh La nói xong, dưới ánh mắt kính nể của các tướng sĩ mà đi xuống đài, vừa đi vừa cười nói với bọn họ: “Các vị đồng chí, các ngươi nói xem, ta có tư cách làm giáo tập của các ngươi không? !”
“Có, có, Mạnh giáo tập!” Các tướng sĩ dưới đài hô to, ở trong quân ai mà không sùng bái kẻ mạnh đâu chứ?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây