Dứt lời, nàng cầm một con tôm hùm cay lên, cho vào miệng rồi nhai nhồm nhoàm.
Nàng thèm ăn từ nãy đến giờ rồi, còn để ý hình tượng gì nữa? Chờ cái gì mà chờ?
“Ôi... Vừa cay lại vừa thơm, ngon quá... Ôi chao... đúng là không phải tự nhiên mà người ta khen ngợi tay nghề của Từ đại trù... Ngon thật đấy!” Mạnh Thanh La vừa cắm cúi ăn tôm vừa trầm trồ, không chủ động gọi những người khác ăn, chỉ lo tập trung ăn phần của mình.
Các ngươi ăn muộn hơn thì ta sẽ được ăn nhiều hơn. Nàng chắc chắn hai trăm phần trăm rằng sau khi đám người này nếm được mùi vị của tôm, họ nhất định sẽ như sói, hổ vồ mồi, biến thành kẻ sành ăn... Chắc nàng không giành nổi bọn họ đâu!
“Ôi chao... Đúng là mỗi món đều có mùi vị riêng của nó, tỏi thơm quá chừng...” Mạnh Thanh La ăn hai con tôm hùm sốt cay thì đổi sang tôm hùm cháy tỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây