Nghe xong những gì Mạnh Thanh La nói, không chỉ có Ngô tri phủ, Vạn đồng tri mà những quan chức cũng ngạc nhiên đến mức ngây người. Cái thứ xấu xí, hôi hám như thế, chúng, chúng, có thể ăn được thật hả? Đã vậy thịt của chúng còn thơm ngon? Chuyện này đúng là khó tin. Nếu Ngô tri phủ và Vạn đồng tri không biết và quen thuộc với cách làm người của Mạnh Thanh La thì có lẽ ngay cả bọn họ cũng cho rằng nàng đang ăn nói khoa trương, hàm hồ.
“Huyện chủ, hạ quan có lời muốn hỏi.” Một quan chức đứng phía sau Ngô tri phủ và Vạn đồng tri bỗng lên tiếng.
Mạnh Thanh La quan sát quan phục trên người hắn ta, lập tức biết hắn ta là huyện lệnh Lâm Hà huyện. Nàng còn chưa nói gì, Ngô tri phủ lập tức giới thiệu hắn ta với Mạnh Thanh La: “Huyện chủ, vị này là huyện lệnh của Lâm Hà huyện, họ Ôn, tên Đức Thuận, đỗ tiến sĩ năm Trinh Đức thứ mười hai.”
Lúc bấy giờ, Mạnh Thanh La mới gật đầu, nói: “Ôn huyện lệnh có chuyện gì xin cứ hỏi?”
“Hạ quan vừa nghe ý của huyện chủ, vậy bách tính biết nuôi giữ những con tôm này ở đâu? Cứ cho là đám tôm này có thể ăn được đi chăng nữa thì theo như những gì huyện chủ nói, dân chúng cũng đâu thể ăn được nhiều tôm như vậy, cũng không thể ăn tôm trừ bữa. Hơn nữa, đừng nói dân chúng, ngay cả chúng ta cũng chưa từng ăn, nếu chúng ta đã không dám ăn thì họ lại càng không dám ăn.” Ôn huyện lệnh nói với vẻ âu lo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây