Mạnh đại bá lấy đôi vòng tay vàng kia ra, cầm trên tay áng chừng một chút, rồi bảo: “Là thật, ước chừng nặng khoảng ba lạng, kiểu dáng cũng khá đẹp, phỏng chừng đáng giá không ít tiền. A La, đồ là do cháu nhật được, cháu giữ đi.” Mạnh đại bá nói xong, bỏ vòng tay vào trong hộp, sau đó vô cùng tự nhiên nhét chiếc hộp vào trong túi y phục của Mạnh Thanh La.
“Đúng, đúng, đồ là do muội nhặt được, A La giữ cho cẩn thận, đây là vận may của A La. Muội cứ giữ nó lại để sau này làm đồ cưới.” Mạnh Thường Hiếu cũng nói ngay.
Tuy biểu hiện của cả hai đều nằm trong dự đoán của Mạnh Thanh La nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy hài lòng. Mạnh Thanh La không đáp lời họ ngay mà nàng nghiêng đầu giả bộ suy nghĩ, rồi nói: “Thường Hiếu ca, đại bá, tuy rằng vật này do cháu nhặt được, cũng do vận may của cháu nhưng cũng chưa chắc đã không phải vận may của người Mạnh gia nhà chúng ta, vận may của Mạnh gia thôn.”
“A La, cháu nói vậy là sao?” Hai người nhìn về phía nàng.
“Vừa nãy cháu thấy, đại bá và Thường Hiếu đại ca vì chuyện bạc mua lương tiền mà phát sầu, cháu đã nghĩ lúc ấy mà có bạc dùng thì mừng quá, có thể giúp đỡ hai người. Cháu cũng không ngờ, có lẽ ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của cháu, lập tức mang bạc đến cho chúng ta. Giờ chúng ta mang cặp vòng tay này đến hiệu cầm đồ? Xem có thể lấy đổi được bao nhiêu tiền rồi sau đó sẽ quyết định nên xử lý thế nào, được không ạ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây