Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại, Mạnh Thanh La và Yến Tu Doãn không có thù oán gì, cũng sẽ không vì hắn ta đồng hành với Yến Tu Diễn mà đánh đồng hắn ta với hạng người không đáng để ý như Yến Tu Diễn. Bởi vậy, hắn ta thân là thúc thúc, quan tâm hỏi han hai đứa nhỏ thì nàng cũng trả lời chi tiết.
“À, vậy lát nữa đệ đến thăm hai đứa nhỏ sau. Đệ không quấy rầy cửu tẩu và cửu ca nghỉ ngơi nữa.”
Yến Tu Doãn nhìn ra Mạnh Thanh La vẫn khách sáo nói chuyện và đối xử với mình như khách, cũng thấy cửu ca lạnh tanh nghiêm mặt, không nói một lời với mình. Hắn ta biết mình không được hoan nghênh ở nơi này, vội đứng lên cáo từ.
“Được, vậy ngươi đi thong thả!” Mạnh Thanh La cười tiễn người ra cửa.
Yến Tu Doãn về phòng, Yến Tu Diễn dựa nghiêng trên giường vừa thấy hắn a đã nở nụ cười châm chọc: “Làm sao? Không lưu đệ lại ăn bữa cơm à? Bảo đệ không đi đệ cứ nhất thiết phải đi cơ, dùng mặt nóng dán mông lạnh rồi ấy gì? Nhìn cái mặt quan tài của Yến Tu Trúc thì chắc không buồn hé răng với đệ một câu!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây