Sáng sớm ngày hôm sau. Bầu trời trong xanh, ánh nắng ấm áp, ánh mặt trời chiếu rọi vừa phải.
Khi Cố miệng rộng đưa mấy người hợp tác với gã đến hiệu buôn Phúc Phong, còn chưa kịp xuống xe ngựa thì đã phát hiện quanh hiệu buôn Phúc Phong bị bao vây bởi một biển người, xe ngựa của bọn họ không thể băng qua được. Không còn cách nào khác, Cố miệng rộng và những người hợp tác với gã đành phải xuống xe ngựa đi bộ vào hiệu buôn.
Trong đó có người nói với Cố miệng rộng: “Phúc ca ơi Phúc ca, huynh thật đúng là tài vận đầy người, may mắn ngập tràn, lần nào đến hiệu buôn của huynh cũng đều đông đúc đến lạ thường, hôm nay thậm chí còn hơn cả trước kia. Huynh xem, mọi người vây quanh hiệu buôn như vậy, thậm chí còn có thể so được với hôm khai trương mười ngày trước. Hôm nay đợi năm người bọn ta nhận hàng xong, không phải huynh nên mời bọn ta đến Di hồng viện uống mấy chén, tìm mấy mỹ nhân ca hát vui vẻ sao!”
“Ha ha ha… đúng vậy, đúng vậy, Phúc ca phát tài, chúng ta cũng cùng nhau phát tài!” Bốn người còn lại cũng nói hùa vào góp vui.
“Các ngươi… đám các ngươi, lại chuẩn bị bắt chẹt ta!” Cố miệng rộng nói xong, lại cười thần bí nói: “Lần này vẫn còn là Di hồng viện, nhưng lần sau các ngươi đến có thể sẽ không còn là Di hồng viện nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây