“Hôm nay ta triệu mọi người đến đây là vì muốn nói với mọi người một chuyện. Trong khoảng thời gian ở Quan Châu, ai gia đã đích thân trồng một ít rau xanh, ngoài những loại rau củ thường gặp thì có một thứ tên là khoai tây. Nó là hạt giống đến từ nước ngoài, cho ra sản lượng rất cao, có thể chế biến thành đồ ăn hoặc thay thế lương thực để lấp đầy bao tử. Năm nay Quan Châu trồng trọt khắp mọi nơi, Trúc Nhi và Phân Nhi đã bàn với nhau bắt đầu từ năm sau, chúng ta sẽ đẩy mạnh trồng khoai tây trên khắp Đại Yến. Thứ này rất tuyệt vời, ta chỉ trồng một khoảnh đất nhỏ mà thu hoạch được tận mấy giỏ to, đó là ai gia không có kinh nghiệm trồng trọt, nếu người có kinh nghiệm sẽ cho ra sản lượng rất lớn, bách tính Đại Yến chúng ta không cần lo lắng nạn đói nữa rồi.”
“Lần này ai gia có mang rất nhiều rau củ và khoai tây về đây, tất nhiên ta không mang về cho mọi người ăn. Ai gia định sẽ bán đống rau củ này cho các gia đình lắm tiền nhiều của, thu hồi ít bạc. Ai cũng biết hiện giờ quốc khố trống rỗng, không cần giấu diếm làm gì, vì vậy chúng ta muốn kiếm tiền thì mặt phải dày. Các ngươi thử nghĩ nên bán đống rau củ này bằng cách nào mới không tổn hại thể diện của Hoàng gia?... Mỗi người các ngươi hãy cho ý kiến, tiếp thu ý kiến hữu ích, cũng đừng im lặng, hôm nay ta không gọi các ngươi đến để nói chuyện trên trời dưới đất.”
“Mẫu hậu, con muốn hỏi người định bán những thứ này với giá bao nhiêu?” Hoàng hậu là người đầu tiên nghĩ đến điểm quan trọng.
“À, ai gia đã nghĩ kỹ, bất cứ loại rau củ nào cũng được bán theo bó, lớn hay nhỏ do ai gia quyết định, một bó chừng... Ừm... Mười lượng bạc một bó rau, về phần khoai tây hiếm lạ, ai gia cũng đã nghĩ bán bằng giá một trăm lượng một củ, tất cả đều một trăm lượng một củ.”
“Hít...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây