Hai cha con trò chuyện không đầu không đuôi, người thứ ba nghe không hiểu gì nhưng hai cha con ngầm hiểu lẫn nhau.
“Còn nữa, nếu con không muốn chết vì sự ngu dốt của mình thì tạm thời đừng ra tay với hắn.” Yến Long Tuân biết tính tình nhi tử nhà mình thế nào nên đã cảnh cáo một câu.
“Phụ vương, rốt cuộc ai mới là nhi tử của ngài? Hắn không mang lại lợi ích gì cho chúng ta thì chúng ta giữ hắn lại làm gì? Ngài phải biết đằng sau hắn có thể lực lớn cỡ nào, con không sợ hai vị trong cung nhưng lại kiêng dè hắn, con không muốn buông tha cơ hội tốt lần này.” Yến Tu Diễn tức giận và nói.
“Nếu con không phải nhi tử của ta, bổn vương phí sức vì con làm gì? Con đến gặp hắn chỉ bằng đôi chân và bốn vó ngựa này hay sao?”
“Nể tình con là nhi tử ruột của phụ vương nên mới khuyên con một câu, con không có tiếng nói, làm việc không ổn định, con còn chưa làm lễ đội mũ, có rất nhiều thời gian để chờ. Mỗi khi con bốc đồng hoặc cáu kỉnh thì hãy nhớ đến kết cục của Tấn Vương và Tề Vương, họ đã đợi hơn nửa cuộc đời nhưng vẫn thất bại, đừng nghĩ kẻ địch yếu thế này, hơn nữa không nên nghĩ mình quá mạnh.” Yến Long Tuân thất vọng lắc đầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây