Vũ Tiểu Dật mỉm cười, trả lời: “Vì nhà ta nghèo! Nhà ta đẻ con độc đinh ba đời, đồng lứa với gia gia chỉ có một mình ông ấy, đồng lứa với cha ta cũng chỉ có một mình ông ấy, đến thế hệ của ta thì nhà ta đã sinh con độc đinh ba đời rồi, ai cũng nói nhà ta chắc chắn do phong thủy của mộ tổ tiên không được tốt nên mới không chỉ sinh con độc đinh suốt mấy thế hệ liền mà còn chết trẻ. Trước khi cha ta qua đời, ông ấy còn là một tú tài đấy!”
“Cũng vì gia gia và cha mất sớm nên nhà ta cực kỳ bần hàn, nghèo đến mức không có cơm ăn áo mặc, ta không muốn tổ mẫu đã cao tuổi mà vẫn phải đau đáu lo nghĩ ta ăn có đủ no không, mặc có đủ ấm không, cho nên ta nhập ngũ. Ít ra trong quân còn có cơm ăn áo mặc, hơn nữa cũng có đám bạn đi cùng nên không lo chán.”
“À, hóa ra là vậy.” Yến Ưng gật đầu, mặc dù luật lệ không ép buộc con trai độc nhất nhập ngũ nhưng chỉ cần người trong cuộc tự nguyện, phù hợp với điều kiện thì quân đội vẫn sẽ nhận.
“Trong trận chiến ở Vân Châu, vì ta đã lập công bằng sự võ dũng của mình nên triều đình đã thưởng bạc cho ta. Bây giờ ngôi nhà tổ mẫu đang ở đã được tu sửa lại phòng ốc, cũng có đồ ăn nên bà ấy rất vui, ta cũng vui nữa!” Vũ Tiểu Dật tiếp tục bộc bạch.
“Ừm, tốt lắm, ngươi rất dũng cảm và hiểu chuyện. Bây giờ bốn người các ngươi về thu xếp tay nải, chút nữa vẫn tập trung tại đây, sau đó đi cùng ta.” Yến Ưng vỗ vai Vũ Tiểu Dật, khen ngợi nó rồi đưa ra chỉ thị.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây