“Cảm ơn A La, cảm ơn cữu cữu, cảm ơn hai người đã suy nghĩ cho ta, vậy ta nhận lấy vậy!” Liễu Bất Phàm cảm kích vô cùng, nhận lấy hầu bao và rối rít cảm ơn họ không ngừng. A La đã nói đến mức này, hắn ta mà vẫn không chịu nhận thì có vẻ xa cách quá.
“Ừm, huynh cứ nhận đi, đừng khách sáo này nọ với ta làm gì. Mặc dù sống ở kinh thành sẽ cần dùng bạc vào nhiều việc nhưng huynh cũng không cần thắt lưng buộc bụng, chi tiêu dè sẻn đâu, thứ gì cần thiết thì huynh cứ mua. Nếu huynh đã quyết định mua tiểu viện thì mua thêm một số hạ nhân nữa. Làm quan ở kinh thành thì phải giữ thể diện chứ không giống như khi huynh còn đi học.”
“Còn lại ta sẽ giữ hộ các huynh, khi nào gấp quá, cần bạc thì cứ nói với ta. Huynh mà lấy vợ ở kinh thành thì phải cần sính lễ dày, huynh mà khách sáo với ta là không lấy được thê tử về nhà đâu đấy!” Giống như Yến Tu Trúc vậy, ngay cả sính lễ dùng để thành thân với nàng mà cũng không có, nghèo rớt mồng tơi!
Mạnh Thanh La nói đùa với Liễu Bất Phàm, thế mà thiếu niên trong sáng Liễu Bất Phàm này lại mặt mày đỏ bừng cả lên như trái cà chua. Biểu muội dặn dò hắn ta đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nom còn kỹ tính hơn cả mẫu thân ruột thịt và đại cô nhà mình nữa, như thể nàng mới là tỷ tỷ, còn hắn ta là đệ đệ vậy.
Đến thôn trang ở bên kia bờ sông, Yến Tu Trúc và sắp xếp đồ đạc xong, đang đứng ở đây cùng bọn Phì Ưng Ưng chờ Liễu Bất Phàm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây