“Dung Nhi, muội còn nhớ hằng năm vào ngày rằm tháng bảy cha và nương đều lén đối vàng mã cho người nào đó không? Có năm chúng ta cảm thấy rất kỳ lạ, còn lén đi theo xem, phát hiện những thứ cha và nương đốt đều là quần áo của tiểu hài tử, đồ trang sức và giày này nọ.” Cuối cùng, Liễu Uẩn lại hỏi Dương thị.
Sau khi được Liễu Uẩn nhắc nhở, Dương thị cũng nhớ ra: “Đại ca, muội nhớ rồi, nhớ rồi, đó là lần duy nhất chúng ta nhìn lén còn bị cha và nương bắt được, huynh bị cha đánh một trận, muội cũng bị nương mắng, sau đó chúng ta không dám nhìn lén nữa.”
Hai huynh muội nói đến đây, trên mặt đều có chút thương cảm, bọn họ đã hy vọng chẳng qua là hai tiểu muội chỉ bị tráo đổi thân phận với nhau thôi đến thế nào, như vậy thì ít nhất trên đời này sẽ lại có thêm một người thân nữa. Nhưng ký ức của bọn họ lại nói lên rất rõ ràng rằng, dù là tiểu muội ruột thịt hay là tiểu muội Nhan Nhi cũng đều không còn trên cõi đời này nữa.
Ngoại trừ việc nương bị hại còn cần phải điều tra thì đến bây giờ mọi chuyện có liên quan đến thân nương Vô Song công chúa đều đã rõ ràng. Mạnh Thanh La không nói thêm gì nữa, nàng có thể hiểu được bây giờ tâm trạng của nương và cữu cữu phức tạp đến thế nào, nhưng có những chuyện phải cần chỉnh bản thân từ từ cởi bỏ, người khác không thể giúp được.
Sức khỏe Liễu cữu cữu không tốt, Dương thị lại đang mang thai, Mạnh Thanh La lo lắng cảm xúc hai người cứ dao động quá lớn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, nàng về phòng của mình lấy hai chén nước linh tuyền ra khỏi không gian mang đến cho hai người uống: “Cữu cữu, đây là nước thuốc mà cháu đặc biệt chế ra, uống một chút sẽ rất tốt cho cơ thể.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây