Dương thị vốn còn đang đau đầu đa cảm, vừa nghe Mạnh Thanh La nói mấy lời ba hoa lộn xộn như vậy, nàng ta dở khóc dở cười đưa tay vỗ vai nàng một cái: “Duyên phận thì là duyên phận thôi, còn cái gì mà duyên phận chết tiệt, con nói vớ vẩn gì vậy?”
“Ha ha, không phải là con đang chọc cho nương vui thôi sao, hơi phấn khích một chút nên mới nói nhảm thôi.” Mạnh Thanh La cười lớn, xoa xoa tay thô lỗ nói.
Dương thị đã quen với tính nết này của nàng, lần nào cũng giả ngốc trước mặt nàng ta, cũng chỉ đảo trợn trừng mắt nhìn nàng, không nói nữa.
“Vậy là sáng nay vì nương với cữu cữu nhận lại nhau nên nương mới kích động ngất xỉu đúng không?”
“Là cữu cữu con nhận ra nương trước, huynh ấy gọi khuê danh của nương, còn nói là đại ca của nương… Sau đó nương cũng từ từ nhớ ra những chuyện trước kia nên mới ngất xỉu, sau khi tỉnh lại thì cũng đã nhớ lại gần hết những chuyện trong quá khứ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây