Hai người bọn họ ầm ĩ khiến sáu lang đều là những người đọc sách và cả cha Ngũ Cân đang ăn cơm trong sảnh bỗng cảm thấy cơm trên tay không còn ngon nữa, thức ăn trong miệng cũng không có mùi vị nữa. Sau đó bọn họ bỏ cơm xuống, chạy vào viện tử nghe hai người nói chuyện về Liễu Bất Phàm.
“Nương tử, ta biết, ta biết.” Mạnh Thanh La chưa kịp trả lời, cha Ngũ Cân đã chạy đến trước mặt Dương thị, vui vẻ nói: “Nương tử, phu tử ở học đường của bọn ta từng nói với bọn ta, Thám hoa lang sẽ được Hoàng thượng ban chức quan biên sửa Hàn lâm viện, là quan thất phẩm đó, sau này có thể vào nội các hoặc trở thành sử quan hoàng thất, thường là phụ giúp việc soạn sách viết sử, thảo ra chiếu thư... chung quy là có thể được gặp Hoàng thượng thường xuyên.”
Cha Ngũ Cân nói mà mặt mày hớn hở, sau đó lại nói tiếp: “Phu tử của bọn ta còn nói, trạng nguyên thì giỏi hơn nữa, là quan lục phẩm...”
Dương thị tươi cười nhìn tướng công nhà mình, đợi hắn ta nói xong, nàng ta mới nói: “Biết rồi, biết rồi, bây giờ chàng còn chưa phải đồng sinh nữa là, phu tử của chàng nói với chàng nhiều thế ư?”
“Đương nhiên, phu tử của ta nói, nửa năm nữa sẽ cho ta tham dự kỳ thi đồng sinh, cũng mong chờ sau này ta có thể đỗ ba giáp đầu, trở về khiến người làm phu tử như ông ấy được nở mày nở mặt, cho nên ông ấy muốn ta biết trước mấy thứ này.” Nói xong, cha Ngũ Cân tỏ ra hãnh diện, phu tử của hắn ta rất tốt với hắn ta.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây