“Có mệnh lệnh của cha nương ngươi, có lời nói của bà mối, mà nương của ngươi cũng đã hỏi cưới rồi, ngươi và biểu muội ngươi lại là thanh mai trúc mã, hai người rất xứng đôi đấy. Ngươi đã là một đại nam nhân rồi không nên lo lắng về những chuyện nhỏ nhặt đó. Một nam tử phải có ý chí và cả lòng bao dung, ngươi còn định sau khi thành thân vẫn tiếp tục ngày nào cũng cãi nhau với biểu muội của ngươi hay sao?
Nếu ngươi dám làm như vậy, ngươi không cần phải làm hộ vệ cạnh bản Thế tử nữa đâu, A La ghét nhất là nhìn thấy nữ tử phải chịu thiệt chịu khổ, chắc hẳn là ngươi biết rõ điều đó!
Được rồi, được rồi, ngươi cũng giãn cơ mặt nghiêm khắc ra đi, bây giờ bản Thế tử cho ngươi nghỉ phép, ngươi về kinh thành định thân đi, xong rồi quay lại. Đừng để nương của ngươi đã già như vậy rồi còn cứ phải gửi thư đi gửi thư về cho ngươi, như thế bà ấy sẽ cho rằng Thế tử ta đây sống thiếu tình người, không cho ngươi về nhà.”
“Vâng… Được rồi! Vậy thuộc hạ về thu dọn đồ đạc rồi trở về kinh thành, nhưng sau đó bên cạnh ngài sẽ không có người có sao không? Yến Ưng cũng thiếu mất bạn đồng hành!”
“Để cho Yến Ưng lộ diện đi, lúc trước hắn ta cũng thỉnh thoảng có qua đây, đã bại lộ từ trước rồi. Trước khi ngươi trở về thì cứ để hắn ta đi theo làm việc bên cạnh ta. Còn vị trí của Yến Ưng thì cứ để Yến Tam đến thay thế đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây