Tây Môn Vô Trần cũng kích động mà đứng bật dậy, ứa nước mắt: “Hài tử, ta vẫn luôn tìm ngươi, người phải nói xin lỗi là ta mới đúng, ta đã là một ông già sáu mươi tuổi lại để ngươi phải hy sinh vì ta, trong lòng ta vẫn luôn không an tâm, cho nên ngươi đừng nói xin lỗi ta, ngươi đã chết vì ta thì còn có cái gì mà phải xin lỗi nữa.”
Hai người đứng ở nơi đó khóc cùng nhau, khóc vì xúc động, cũng khóc vì sự vui sướng khi xa quê mà gặp được đồng hương!
“Giáo sư Ngô, sao ngươi cũng đến nơi đây vậy? Cũng là xuyên qua vào ngày đó năm đó à? Nhưng tại sao ngươi lại đến Đại Thần, ta lại ở đây, chúng ta cùng chết, cùng nhau xuyên qua vậy mà không ở cùng một quốc gia.” Mạnh Thanh La ngồi xuống, lau nước mắt trên mặt, ổn định cảm xúc của mình lại, oán trách lên tiếng.
“Không, không phải như thế, lúc ấy ta...”
Tây Môn Vô Trần cũng lau nước mắt trên mặt, ổn định lại cảm xúc, sau khi ngồi xuống mới kể hết cho Mạnh Thanh La nghe về nguyên nhân hắn ta xuyên qua, thân phận hiện tại của hắn ta và cả quá trình đi tìm Mạnh Thanh La.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây