Nhưng thật sự là mệt chết đi được, thật sự rất đáng ghét, hắn ta cảm thấy việc khó khăn nhất trên đời này chính là làm Hoàng đế. Ngày nào cũng phải dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, công việc mỗi ngày là vào triều, phê tấu chương, xử lý chuyện quốc gia đại sự, cân bằng quyền lực trong triều.
Đêm đến còn phải bị buộc đi sủng hạnh phi tử, xem mình như công cụ hình người, như một phần thưởng, nếu người nhà của phi tử nào trước đó đã lập công thì phải đi ngủ thêm mấy lần, thời gian ngủ cùng lâu một chút. Quả là còn hơn cả những tiểu quan ở mấy nơi nào đó, không thể làm theo ý mình. Cũng may nguyên thân vốn là một người lạnh lùng, trong cung cũng không có nhiều phi tần mỹ nhân, ngay cả Hoàng hậu cũng không lập, nếu không thật sự là muốn cái mạng già của hắn ta luôn.
Kiếp trước hắn ta đã sáu mươi tuổi, đã đến tuổi trong lòng thanh tịnh trong sáng không còn ham muốn gì, bây giờ lại quay về ba mươi lăm, trẻ hơn hẳn một nửa.
“Haizz...”
Tây Môn Vô Trần thở một hơi thật dài, việc đối nhân xử thế quá khó khăn, hắn ta là người thích yên tĩnh, là một lão già chỉ thích ở trong nhà nên kiếp trước hắn ta chọn nghề nghiệp như vậy, nếu không ở nhà thì là hòa mình với thiên nhiên và đất đai, đúng là chuyện tốt. Đời này, hắn ta nhất định phải sớm ngày bồi dưỡng người nối nghiệp, để bản thân bớt khổ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây