“Được... được rồi.” Yến Vương phi ủ rũ xoay người rời khỏi thư phòng của Yến Tu Trúc, đi về lại viện của mình nghỉ ngơi.
Than ôi, không thể gặp tôn tôn ngoan, đợi sau khi ngủ một giấc dậy nàng ấy phải đến hiệu sách trong thành tìm thử xem ở Quan Châu này có thoại bản nào hay không, mua về xem giết thời gian.
Nhìn bóng lưng thất vọng đáng thương của mẫu phi, Yến Tu Trúc bất đắc dĩ mỉm cười, nghiêm túc nhìn Yến vương: “Phụ vương, ngài không nói được mẫu phi là cứ lấy hoàng tổ mẫu ra họa bà ấy, nếu lại có lần sau thì con sẽ nói cho hoàng tổ mẫu biết.”
Yến Vương gia: “... Không phải cũng vì phụ vương không còn cách nào khác sao, với tính tình hoạt bát nóng nảy kia của mẫu phi con, nếu không có ai chặn trước mặt nàng ấy thì nàng ấy có thể nhảy lên trời cũng được!”
Yến Vương gia ngượng ngùng cười, khoát khoát bàn tay to nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây