Nhị bá nương Hứa thị đứng đó, nước mắt lưng tròng, bà ấy trừng mắt nhìn, há miệng ra thở dốc không thể nói được gì, không biết nên bắt đầu nói từ đâu, cứ như vậy đứng nhìn nam nhân của mình, hai mắt đẫm lệ, có ngàn vạn câu cũng không nói nên lời. So với trước khi rời đi chàng ấy đã đen hơn rất nhiều, nhưng cũng cao lên nhiều, trên người có khí thế mà khi ở nhà chưa từng có, cũng chín chắn hơn rất nhiều, nghĩ đến nỗi lo lắng ngày ngày đêm đêm của mình, từng giọt nước mắt trong mắt Hứa thị như chuỗi ngọc bị đứt dây, rơi tách tách xuống.
Mạnh nhị bá bước đến, không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, kéo thê tử vào trong lòng: “Mấy năm nay nàng đã vất vả nhiều rồi, là vi phu không tốt…”
Nương khóc, mắt Tứ Lang và Ngũ Lang cũng đỏ hoe: “Cha!”
“Ừ!” Mạnh nhị bá đáp rồi kéo Tứ Lang và Ngũ Lang lại gần, cả nhà ôm nhau.
Mạnh nhị bá được mọi người đón vào nhà, cả nhà kích động đến mức rơi nước mắt chuyển sang vui mừng hớn hở. Lúc một nhà bốn người đang ôm nhau khóc, Mạnh Thanh La âm thầm mang theo hai bảo lui ra ngoài, lúc mọi người vào nhà, nàng đã pha được một tách trà ngon và bưng lên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây