“Thò tay thấy móc ra một con rắn thì ném đi cho rồi, thế mà nó còn định để nguyên vậy mà ăn sống cơ đấy! Kết quả chưa kịp ăn được con rắn kia thì đã bị nó cắn ngược lại, có điều tình cờ cắn trúng bộ lông dày của Nhị Hắc nên nó không bị thương. Nhị Hắc kéo con rắn xuống thì giật trúng lông, đau quá nên nổi giận, quăng ngay con rắn ra ngoài, ai ngờ đúng lúc ném trúng vào mặt Bạch Lãng. Con rắn kia há mồm ra cắn, cắn ngay trên mặt Bạch Lãng nên mới thành ra thế này đây. Bạch Lãng xui xẻo quá!”
Mạnh đại bá tường thuật câu chuyện hết sức kinh hồn bạt vía mới vừa xảy ra với gương mặt cạn lời chẳng nói nên câu. Cả nhà ông ấy lẫn thú cưng đúng là giống hệt nhau, toàn là “anh hùng hảo hán” cả!
Sau khi nghe ông ấy kể, Mạnh Thanh La đã hiểu được đại khái chuyện gì đã xảy ra.
“An An, con bảo Nhị Hắc đào hang rắn đúng không?” Mạnh Thanh La đi đến trước mặt An An, ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với bé.
“Vang (Vâng), thịt của nó ngon lắm!” An An gật đầu cái rụp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây