Bạch Lãng ủ rũ kẹp đuôi hổ giữa hai chân cong mông chạy ra chỗ cây táo đỏ sau hậu viện để trốn.
“Gừ gừ…” Gấu ta chưa từng nghe thấy tiếng động này bao giờ, do tầm nhìn của gấu ta quá hạn hẹp, chúng ta đi đi, đi đi thôi.
Nhị Hắc cũng chạy vụt đi như gió đến hậu viện, cùng làm bạn với Bạch Lãng dưới tàng cây táo đỏ.
Mạnh Thanh La thấy nàng chỉ vừa mới đốt một cây pháo mà hai bánh bao nhỏ đã bịt tai không dám lại gần, còn hai sủng vật kia đã chạy trối chết khỏi chủ nhân mà không khỏi ôm bụng cười ha ha.
Cười cười đến chảy nước mắt rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây