Nửa đêm hôm đó, Mạnh Thanh La nằm ở trên giường nghe thấy tiếng động trên nóc nhà, lập tức đi ra ngoài.
“Mạnh cô nương.” Lần này người tới là Phì Ưng Ưng.
Phì Ưng liếc nhìn khuôn mặt đang đeo khăn che mặt của Mạnh Thanh La, lại lập tức thu mắt lại.
Động tác nhỏ của hắn ta sao có thể qua được mắt của Mạnh Thanh La, Mạnh Thanh La bật cười: “Yến hộ vệ không cần phải lo lắng quá đâu, lớp dịch dung hôm nay không đáng sợ vậy đâu, sẽ không dọa đến chủ tử nhà ngươi.”
Ồ, Phì Ưng thầm thở phào trong lòng, ta nào có lo lắng cho chủ tử nhà ta, ta đang lo cho hai mắt với trái tim nhỏ của mình thôi!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây