Cửa viện tử đã đóng lại. Chủ tớ ba người Cừu Ngọc Liên chỉ có thể nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt, không dám chửi bới nữa vì sợ bị đánh. Dù có đánh cũng không thể đánh lại được, hôm nay vội vàng đến tìm đồ mà không mang theo hộ vệ nào cả.
Muốn nói chuyện nhẹ nhàng với người ta, kết quả người ta lại không thèm dòm ngó đến các nàng. Hơn nữa, khuôn mặt giống hệt Thanh La nhưng lại có khí chất hoàn toàn khác cũng khiến bọn họ khiếp sợ, nhất thời không kịp phản ứng.
Chủ tớ ba người đỡ nhau từ từ bước ra khỏi ngõ Hoa Mạch, đến đầu ngõ, bọn họ nhìn thấy một nam hài và hai đứa trẻ đang đứng chơi đùa ở đó. Tuy nhiên, ba người kia đứng quay lưng về phía con hẻm, chủ tớ ba người chỉ liếc mắt nhìn đi chỗ khác rồi vội vàng rời đi.
Nhị Lang thấy người đến tìm khổ đã đi mới từ từ dẫn hai bé con về nhà.
“Phu nhân, mấy người trong nha môn không cho chúng ta mặt mũi, không thể nào biết được là ai đã thay đổi khế ước đỏ. Vừa rồi cô nương kia nói là của nàng, chuyện này rốt cuộc là thế nào, còn nữa, rốt cuộc nàng có phải Thanh La không, chúng ta cũng không biết. Xem ra chuyện này chúng ta phải phiền Nhị gia, nếu không được thì để Nhị gia vào cung tìm Mai phi nương nương, nếu nương nương ra tay thì không sợ Trình Bỉnh Chúc sẽ không nghe lời.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây