“Đừng có mà trách ai, trách ngươi có mắt như mù thôi!” Mắng xong, Mai nương không buồn để ý tới Phí chưởng quầy nữa mà niềm nở nắm tay Mạnh Thanh La, kéo nàng ra khỏi y quán: “Tiểu cô nương, nào, nào, lên xe ngựa của ta đi, chúng ta tìm nơi yên tĩnh bàn chuyện làm ăn! Ngươi yên tâm ha ha, tỷ tỷ ta đây không trói ngươi đem đi bán đâu, ta thật sự thích cao dưỡng nhan kia của ngươi đấy! Ngươi không biết đâu, ta đã ráo riết tìm kiếm, hỏi thăm ở đâu có bán loại cao dưỡng nhan đó suốt thời gian qua rồi. Ở kinh thành thì ta chẳng tìm thấy nơi nào bán cả, thế nên ta nghĩ thôi thì tìm ngươi luôn cho rồi. Ta đi khắp nơi để xem thử có thể gặp lại được ngươi không, ông trời có mắt, giúp ta bắt gặp ngươi tại đây!”
Mạnh Thanh La không vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của Mai nương mà để mặc nàng ta kéo mình đi, chỉ thản nhiên nhìn dáng vẻ dụ dỗ mình như con chó sói giả làm bà ngoại để dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ của Mai nương.
Mọi người đều là hồ ly ngàn năm với nhau cả, chơi trò liêu trai cái gì, đúng không!
Mục đích của nàng ta còn gì ngoài hợp tác với nàng vì vừa ý thứ mà nàng đem tới chứ!
Mạnh Thanh La nở nụ cười vô hại với Mai nương: “Vâng, ta tin tưởng mỹ nữ tỷ tỷ!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây