Thế tử nhà hắn ta vác hai con mắt bầm tím lượn lờ từ trong ra ngoài phủ đệ với gương mặt trong trẻo, lạnh lùng tưởng chừng không gì có thể làm hắn ngại ngần. Yến quản gia đi cạnh hắn, thấy bọn hạ nhân, quản sự trong vương phủ dũng cảm dòm sang thì cười tủm tỉm, giải thích: “Chuẩn Thế tử phi nhà chúng ta tức giận nên đánh ngài ấy đấy.”
Mọi người: “...”
Phó Tam Nguyệt nghe thấy câu nói ấy không biết bao nhiêu lần, và Thế tử nhà hắn ta chẳng những không phản bác mà còn ngẩng đầu một cách kiêu ngạo lúc làm mặt lạnh đi qua, như thể muốn người khác thấy rõ hơn.
Dường như đôi mắt chẳng khác gì con gấu trúc ấy đã trở thành lá cờ vinh dự của hắn.
Đằng nào Phó Tam Nguyệt cũng bị bức bách mãi thành quen nên mặc kệ luôn. Hết cứu rồi, Thế tử nhà hắn ta hết cứu rồi!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây